Cho đến khi có tiếng gà gáy đánh vỡ sự yên lặng, mọi người mới phát hiện chẳng biết khi nào thì sương mù dày đặc đã tán đi, bầu trời mờ mịt lộ ra.
Đội ngũ âm binh mọc như rừng vừa rồi đã biến mất không thấy đâu, mấy người bôi máu chó đen cũng không thấy.
"Bọn hắn bị cương thi dẫn đi rồi ư?" Bím Tóc bị dọa đến mức cả người run rẩy, "Sao lại như vậy..."
"Đạo trưởng, rốt cục chuyện này là sao? Người đàn ông trung niên phản ứng lại trước nhất, hỏi đạo trưởng, "Có phải ông đang hại bọn tôi không?"
Vẻ mặt đạo trưởng xám xanh, một lát sau ông ta mới phun ra mấy chữ: "Tôi trúng kế của cương thi rồi."
"Hình như ông biết tên cương thi này." Khương Tế Bắc nói.
Nghe được giọng của Khương Tế Bắc, ông ta quay sang, ánh mắt rơi vào gương mặt của anh: "Đúng là tôi có quen nó. Mười lăm năm trước, chính sư phụ tôi đã trấn áp nó. Hiện giờ tôi cũng đang nghĩ cách phong ấn nó lần nữa."
Khương Tế Bắc ồ một tiếng, hăng hái nhìn chằm chằm vào đạo sĩ, đợi ông ta nói tiếp.
"Còn may mà cậu... các người đều không sao." Đạo sĩ tra kiếm gỗ đào vào vỏ kiếm, đôi mắt như có như không mà lườm về phía bụng của Khương Tế Bắc, "Chuyện này nói ra thì rất dài dòng, chúng ta tìm một chỗ ngồi xuống nói chuyện đi."
Người đàn ông trung niên và Bím Tóc khá do dự. Sau khi tận mắt thấy người bôi máu chó đen bị âm binh mang đi thì bọn họ không biết có nên tiếp tục
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-muon-uong-can-tro-cot-cua-em/223702/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.