Chương trước
Chương sau
"Quả nhiên chú Anh vĩnh viễn là thần." Khương Tế Bắc chậc một tiếng, nói chuyện với hệ thống, "Hệ thống, giờ nói quy tắc liên hoan phim cho tôi đi."
Giọng nói lạnh buốt và phụ đề trên trên màn hình 3D đồng thời xuất hiện.
[Ngài khởi động điểm mấu chốt của kịch bản, nhận được kịch bản của nhân vật quan trọng trong phim. Ngoại trừ tìm manh mối khác để thúc đẩy kịch bản, ngài còn cần hoàn thành nhiệm vụ nhân vật, mới có thể thuận lợi kết thúc phim.]
Nói cách khác, người thể nghiệm còn phải lấy thân phận diễn viên để đắm chìm vào kịch bản?
Khương Tế Bắc hiểu sơ sơ: "Mỗi người thể nghiệm đều nhận được kịch bản à?"
[Không, chỉ có một vài người nhận được thôi, số lượng được sàng chọn ngẫu nhiên theo kế hoạch. Người không nhận được kịch bản thì lấy thân phận người xem tham dự kịch bản, trợ giúp thúc đẩy kịch bản phim kết thúc.]
"Vậy thì mày có thể cung cấp trợ giúp gì cho tao?"
[Xin lỗi, ngài Khương, hệ thống không thể cung cấp cho ngài bất kỳ trợ giúp nào. Bộ phim đầu tiên tồn tại như phó bản tân thủ, cần người thể nghiệp tự thăm dò.]
"OK, một vấn đề cuối cùng." Khương Tế Bắc cũng không ôm bất cứ hy vọng gì với hệ thống, lập tức hỏi, "Nếu người chết trong phim, là về hiện thực sớm hay là chết thật?"
[Xin lỗi, ngài Khương, hệ thống không thể trả lời.]
"Cút đi." Khương Tế Bắc mỉm cười.
Khối màu lập tức vỡ vụn ngay tức khắc, anh trở về tình cảnh trước đó lần nữa.
Lúc nhìn thấy cương thi, Khương Tế Bắc đã có suy đoán rằng hiện tại bọn họ đang ở trong một bộ phim cương thi Hồng Kông.
Phim cương thi Hồng Kông rất thịnh hành ở thập niên 80 của thế kỷ 20, là một loại phim gồm nhiều nguyên tố như cương thi, khủng bố, trong đó phim của Lâm Chính Anh là điển hình nhất.
Chiêu anh vừa dùng để đối phó cương thi chính là cảnh kinh điển trong phim cương thi.
Cương thi sau lưng phát ra tiếng rống đinh tai nhức óc, Khương Tế Bắc không do dự, co cẳng chạy đi.
Vương 0999 làm rơi mất phù trấn thi phong ấn cương thi nên bị giết, như vậy người hắn muốn giết tiếp theo chắc chắn là anh.
Khương Tế Bắc lao nhanh trên đường, không bao lâu đã chạy đến một đường phố trống trải.
Hai bên đường chật hẹp là những dãy nhà ngói xám gạch xanh, ven đường lóe lên mấy ngọn đèn đường lẻ loi trơ trọi, chúng chiếu lên con đường đá xanh đã bị mài mòn đến bóng loáng.
Ngã ba đường phía trước có một đống tiền giấy vàng đã được đốt một nửa, ngọn lửa màu xanh lục trong đêm trông rất quỷ dị.
Dựa vào kiến trúc nhà thì hiện tại hẳn là thời kỳ dân quốc, mà bối cảnh phim cương thi Hồng Kông cũng đa số là thời kỳ đầu Trung Hoa Dân Quốc.
Bỗng nhiên, Khương Tế Bắc dừng lại, anh quay đầu nhưng sau lưng lại rỗng tuếch.
Anh nghiền ngẫm nhíu mày, từ lúc rời đi từ đường anh vẫn luôn cảm thấy có ai đó đi theo mình.
Sau khi ánh mắt rơi xuống trên vách tường đằng xa kia, Khương Tế Bắc lùi lại mấy bước rồi bắt đầu lấy đà chạy.
Một giây sau, anh đạp chân vào tường lấy đà và nhảy khiến cơ thể mình bị hất lên.
Chuẩn xác rơi vào trên một tòa nhà khác, sau đó Khương Tế Bắc chạy như bay theo đầu tường.
Kiến trúc dân quốc không phức tạp như những ngôi nhà cao tầng thời hậu hiện đại, vì thế cũng giảm bớt chướng ngại không cần thiết cho anh.
Sau khi trở mình lần nữa, Khương Tế Bắc đang chống một tay xuống đất định đứng dậy thì cánh tay lại bị một bàn tay lạnh lẽo nắm chặt lấy!
Con ngươi anh co lại, bàn tay kia đột nhiên buông ra, bên cạnh có người lên tiếng: "Suỵt! Đừng đi qua!"
Khương Tế Bắc quay đầu lại, phát hiện một người đàn ông mang kính râm đang cuộn mình trong bóng đêm, trong tay gã nắm chặt một cây gậy gỗ, chính gã là người vừa kéo anh lại.
Gã đeo kính lắc đầu với anh, ánh mắt sợ hãi nhìn về phía trước: "Cậu nhìn chỗ kia..."
Khương Tế Bắc nhìn theo mắt gã.
Giữa con đường trống trải, không biết từ khi nào lại xuất hiện bóng lưng của một người phụ nữ.
Cô ta cầm một chiếc dù đen, lẳng lặng đứng yên một chỗ, dưới dù không ngừng có sương mù màu trắng tuôn ra nhưng chúng cũng không che được chân tay dài nhỏ khác thường của cô ta.
"Đó là gì?" Khương Tế Bắc cảnh giác, anh tiện tay nhặt lên một mảnh ngói làm vũ khí.
"Tôi cũng không biết..." Giọng gã đeo kính run rẩy.
Dù giữa hai nơi cách nhau một khoảng nhưng hình như người phụ nữ che dù đã phát hiện bọn họ.
Cô ta xoay chiếc cổ cứng ngắc kêu "két két két", cứng nhắc quay đầu lại.
Khương Tế Bắc nhìn chằm chằm động tác của cô ta, anh nắm chặt mảnh ngói trong tay, lên tiếng: "Chạy..."
Lời còn chưa dứt, gã đeo kính bên cạnh đột nhiên xông ra ngoài và rống lên như tên điên, gã vung gậy lên đập vào cổ người phụ nữ che dù: "Tội chịu hết nổi rồi! Tôi liều mạng với các người..."
Gậy gỗ lập tức gãy thành hai khúc, đầu người phụ nữ che dù rơi xuống đất ngay tại chỗ, nó lăn lộc cộc đến vài mét xa, mái tóc đen dài vặn vẹo rơi lả tả trên đất, gương mặt trắng bệch sưng vù vừa vặn quay sang phía Khương Tế Bắc.
Khá lắm. Khương Tế Bắc yên lặng rút lại mảnh ngói.
Người phụ nữ che dù sờ lên chiếc cổ trống rỗng của mình sau đó đột nhiên ném dù, vồ một cái trúng ngay đầu gã đeo kính và nhổ xuống.
Máu tươi lập tức phun ra từ cổ gã, máu nóng hổi phun ào ào đầy đất.
Khương Tế Bắc vẫn luôn nín thở quan sát cảm thấy mặt mình ướt sũng, anh duỗi tay mò, tất cả đều là máu.
Ngay bụng lại truyền đến cảm giác khó chịu, anh nhíu mày: "Ách..."
Chắc chắn đạo diễn và biên kịch bộ này là kẻ yêu thích bạo lực trong nghệ thuật, dù tí nữa có xuất hiện cảnh bàn ruột đại chiến* thì anh cũng sẽ không cảm thấy lạ.
(*) moi tim mổ bụng, xác chất đầy đồng
Người phụ nữ che dù nhổ đầu gã kia xong thì gắn lên cổ của mình, xoay trái xoay phải một chút.
Đầu gã đeo kính đặt tên chân tay dài nhỏ của cô ta, trông vừa hoang đường lại vừa buồn nôn.
Keng... Keng... Keng...
Bỗng nhiên, cuối con đường trống trải vang lên tiếng chuông như có như không.
Khương Tế Bắc cau mày nhìn về phía trước.
Chẳng biết khi nào mà mặt trăng đỏ tươi đã bị mây đen che khuất, chỉ còn lại ánh sáng u ám lạnh lẽo của mấy ngọn đèn ven đường, trên đường không có gió nhưng lại rét lạnh vô cùng, sương trắng trôi cuồn cuộn từ cuối con đường lại đây.
Sương trắng phun trào từng đợt như thủy triều trong sương mù dày đặc, một vài bóng người màu đen cao lớn quái dị xếp thành hàng đi trong sương mù.
Cơ thể bọn hắn rất cao lớn, cổ và tay chân đều dài nhỏ khác thường, có kẻ cao đến hai ba mét.
Có kẻ che dù, có kẻ nắm dây cương, mà kẻ đi đầu đội ngũ có cầm một chiếc chuông nhỏ như đang dẫn đường.
Âm binh mượn đường!
Khương Tế Bắc lập tức phản ứng lại ngay, anh thầm mắng một câu: "Phó bản tân thủ mà ác thế."
Anh nhanh chóng đứng dậy, một tay víu vào bệ cửa sổ, nhảy hai ba cái lên nóc nhà rồi nằm xuống quan sát tiếp.
Người phụ nữ che dù nhặt dù đen trên đất lên, gia nhập vào đội ngũ âm binh.
Lúc đội ngũ đi ngang qua chỗ Khương Tế Bắc trốn, anh mới nhìn rõ thứ bị buộc dây cương chính là một bộ xương ngựa trắng toát. Từng móng ngựa đập vào mặt đất, chậm rãi phát ra tiếng "lộc cộc".
Không bao lâu sau, đội ngũ âm binh đã nhịp nhàng đi qua phố dài và biến mất trong màn sương dày đặc.
Con đường trống trải lại lặng yên như tờ lần nữa.
Khương Tế Bắc như nghĩ đến điều gì, hướng âm binh đi đúng là hướng anh đến, chẳng lẽ...
Đột nhiên, một tiếng "rầm" vang lên sau đó cửa phòng đối diện bị người phá vỡ từ phía trong, một đám người vọt ra.
Khương Tế Bắc bị đánh gãy suy nghĩ, anh cụp mắt nhìn, trong đám người có nam có nữ, dáng vẻ đều chật vật không thôi.
Có người mạnh dạn đến gần cỗ thi thể bị kéo đứt đầu kia, có người chỉ nhìn thoáng qua đã không nhịn được mà vọt đến ven đường nôn ói.
Lúc này, một người phụ nữ sắc bén phát hiện Khương Tế Bắc ở trên nóc nhà, cô ta chỉ vào anh và hét lên: "Cậu là ai?!"
Vốn đám người vẫn chưa hết sợ hãi, giờ thì bị dọa đến mức ôm đầu: "Sao còn người nữa?! Không phải đi hết rồi hả?!"
"Cứu mạng! Tôi sắp điên mất!"
Khương Tế Bắc thuận thế đứng thẳng người dậy, đứng trên nóc nhà.
Mây đen tán đi, mặt trăng màu máu mông lung treo ở đằng sau anh, khiến gương mặt dính đầy máu và dáng người cao cao trở nên rất quỷ mị.
"Các người là ai?" Khương Tế Bắc hỏi lại.
Không ai mở miệng nói chuyện, tất cả ôm thành một cục, hoảng sợ nhìn anh.
Khương Tế Bắc đứng trên nóc nhà, từ trên cao nhìn xuống bọn họ.
Cứ giằng co như vậy trong chốc lát, một cô gái Bím Tóc run rẩy trả lời: "Chúng tôi đều là những người nhận được thiệp mời đến tham dự liên hoan phim..."
Nghe được câu trả lời, Khương Tế Bắc nhẹ nhàng nhảy xuống khỏi nóc nhà, vững vàng đáp xuống đất.
Anh phủi tro bụi trên tay: "Trùng hợp ghê, tôi cũng thế."
Nghe thấy lời Khương Tế Bắc nói, đám người nhẹ nhàng thở ra: "Không nói sớm..."
"Hù chết, tôi còn tưởng là quỷ..."
Còn chưa cảm thán xong thì cách đó không xa đã truyền đến tiếng hỗn độn.
Tất cả mọi người đã có áp lực trước đó nên lập tức bị dọa đến mức tan tác như chim muông, có người vừa chạy vừa la lên: "Là ai vậy?! Đã hết chưa?!"
Khương Tế Bắc nhìn lại, hóa ra là đạo sĩ áo vàng vừa ở từ đường lúc nãy.
Trong tay ông ta mang theo gì đó, đang vừa gọi vừa chạy về phía bọn họ, trông dáng vẻ rất lo lắng.
"Là một đạo sĩ." Khương Tế Bắc đứng tại chỗ, "Nhân vật trong phim."
"Đạo, đạo đạo sĩ?" Anh vừa nói xong thì một nam sinh có tàn nhang đứng sau cột thò đầu ra, cậu ta lắp bắp hỏi, "Có có có phải chúng ta được cứu rồi không?"
"Khó nói lắm."
Rất nhanh đạo sĩ đã đến trước mắt bọn họ, ông ta dừng lại và thở hồng hộc rồi sau đó giải thích: "Các cô cậu đừng sợ, tôi là đạo sĩ chuyên hàng ma. Tôi có thể cứu mọi người!"
Khương Tế Bắc giương lông mày.
Anh để ý là trong tay đạo sĩ đang xách một cái thùng gỗ, trong thùng đựng đầy chất lỏng màu đỏ, nồng nặc mùi tanh hôi.
Khi nghe được người đến là một đạo sĩ, đám người đã trốn sợ hãi rụt rè đi ra khỏi chỗ nấp, vây quanh ông ta.
"Đây, đây là, là cái gì?" Tiểu Kết Ba chỉ vào thùng và hỏi.
Đạo sĩ đặt thùng xuống đất, giải thích nói: "Đây là máu chó đen trừ tà, nếu thoa lên người thì những âm binh kia sẽ không nhìn thấy các người!"
Nghe thế, một người đàn ông trung niên tỏ vẻ hoài nghi, lớn tiếng chất vấn: "Dựa vào cái gì mà chúng tôi phải tin ông?"
"Có tin hay không tùy anh thôi." Đạo sĩ nói, "Thời gian có hạn, chúng sẽ trở về nhanh thôi!"
Đám người còn lại đưa mắt nhìn nhau, hiển nhiên tất cả đang do dự."
Khương Tế Bắc ôm cánh tay, ngoảnh mặt làm thinh.
Một tên mập mạp dẫn đầu đẩy ra đám người, quẹt máu chó đen rồi bôi lên người: "Dù sao cũng chết! Thử vận may xem!"
Thấy thế, lại có thêm ba người hạ quyết tâm đứng ra, chen nhau quẹt máu chó bôi lên mặt và trên người.
Trong chốn ầm ĩ này, Khương Tế Bắc bỗng nhiên cảm giác được rằng có người ở phía sau túm góc áo của mình.
Anh quay đầu lại thì đối diện với một gương mặt quỷ máu thịt đã thối rữa... gương mặt này chẳng có mặt mũi, giữa mặt có một lỗ máu, có thể nhìn thấy rõ mạch máu đứt gãy, tổ chức thần kinh và não màu trắng.
Khương Tế Bắc tỉnh táo nhìn chằm chằm gương mặt người này hai giây, nhận ra rằng đây là quỷ ảnh vẫn luôn đi theo anh.
Bất ngờ chính là hình như ngoại trừ anh thì không ai có thể nhìn thấy quỷ không mặt, bọn hắn vẫn đang thảo luận xem máu chó đen có thể giải trận này không.
Trừ lỗ máu trên mặt, cổ quỷ không mặt cũng máu me nhầy nhụa, lộ ra thịt nát lẻ tẻ nhuốm đầy máu, giống như từng bị cắn xé tàn nhẫn.
Lồng ngực của nó còn có một vết thương bị kiếm đâm, trên áo đạo sĩ rách rưới đọng đầy máu đen sì.
Khương Tế Bắc để ý đến quần áo của nó, quỷ không mặt này... cũng là đạo sĩ chăng?
Quỷ mặt người cũng không khiến Khương Tế Bắc tổn thương, nó chỉ yên lặng lắc đầu với anh rồi biến mất trong không khí.
Khương Tế Bắc liếc qua đạo sĩ đang đứng đằng trước giục đám người kia nhanh chóng bôi máu chó đen trừ tà, anh ôm tay, cong khóe môi.
Lắc đầu ý bảo anh đừng bôi máu chó đen à?
Giữa đạo sĩ trông như chính nghĩa và quỷ hồn chết thảm, anh nên tin ai?
Khương Tế Bắc không xoắn xuýt nhiều, lập tức đưa ra quyết định.
Anh lùi lại một bước: "Tôi không bôi."
Nghe thấy Khương Tế Bắc nói vậy, phản ứng của đạo sĩ có chút kỳ quái, ông ta nhìn anh và dáng vẻ thì như muốn nói gì đó nhưng lại thôi.
Trừ Khương Tế Bắc, Tiểu Kết Ba, người đàn ông trung niên và Bím Tóc cũng không bôi.
Bốn người bôi máu chó đen sợ bị bọn hắn liên lụy, hung dữ đuổi bọn hắn: "Mấy người sang bên kia đứng đi!"
"Đúng đó, chút nữa đừng kéo chân sau của tụi tui!"
"Ồ." Khương Tế Bắc nhấc chân đi sang phía đối diện, mấy người không bôi máu chó cũng tự giác đi theo phía sau anh.
"Các cô cậu không cần lo quá." Đạo sĩ rút kiếm gỗ đào ra, đi theo bọn hắn, "Để tôi đối phó bọn chúng."
Bọn hắn vừa đến phía đối diện, cuối con đường lại lần nữa vang lên tiếng chuông.
"Bọn chúng trở về rồi!" Bím Tóc bị dọa đến mức dùng tay che mắt, run rẩy nói.
"Cậu cậu cậu đừng, đừng sợ." Mặc dù Tiểu Kết Ba cũng bị dọa đến trắng cả mặt nhưng vẫn vô cùng dũng cảm bước lên trước mặt che cho Bím Tóc.
Còn chưa chắc giữ được mạng mình mà còn muốn bảo vệ người khác à.
Khương Tế Bắc lắc đầu, anh chẳng nói năng gì mà chỉ bước lên một bước dùng cơ thể mình che cho hai người họ.
Người đàn ông trung niên cũng hùng hổ đi đến đứng ở bên cạnh anh.
Khương Tế Bắc nhìn ông một chút, rồi quay đầu lại ôm lấy cánh tay mình, không nói gì chỉ nhìn chằm chằm về cuối phố.
Sương mù trắng trào ra ào ào từ cuối con đường, âm binh lần nữa xuất hiện trong sương mù.
Khác với vừa rồi, lần này trong đội ngũ có thêm một người.
Cương thi vừa nãy ở trong miếu đổ nát đang cưỡi trên bộ xương ngựa cao lớn, tay nắm dây cương, trông có chút uy nghiêm và trang nghiêm hết sức quỷ dị.
Mặt của hắn đã hoàn toàn rơi hết thịt thối rữa, chỉ còn lại xương cốt trắng toát và một chút cặn thịt nát.
"Nhiều, nhiều thêm một người!" Tiểu Kết Ba hít một hơi khí lạnh, "Người người cưỡi trên lưng ngựa là... là cương thi hả?"
"Đúng vậy, cương thi này có đạo hạnh rất cao." Đạo sĩ cảnh giác nhìn chằm chằm đội ngũ âm binh, "Hiện tại nó đã đạt cảnh giới không đổi xương*, cho nên mới có thể thống lĩnh âm binh."
(*) Cấp bậc cao nhất của cương thi, cương thi được chia làm 8 cấp: Tử Cương, Bạch Cương, Lục Cương, Mao Cương, Phi Cương, Du Thi, Phục Thi, Bất Hóa Cốt (không đổi xương)
"Không đổi xương là gì..." Bím Tóc đã sắp bị dọa đến mệt lả.
"Là cương thi cấp rất cao." Khương Tế Bắc thuận miệng trả lời.
Quả nhiên anh đoán không sai, những âm binh kia đang đi đón tên cương thi này.
Nghe được Khương Tế Bắc trả lời, đạo sĩ kinh ngạc nhìn anh, giọng nói cũng dịu hơn: "Đúng vậy."
Người đàn ông trung niên đứng sóng vai với Khương Tế Bắc hỏi: "Này, cậu không sợ à?"
Khương Tế Bắc thưởng thức trong chốc lát, mới bình luận: "Khung xương rất đẹp, đỉnh sọ cao, ót đầy đặn, răng chỉnh tề, ngay cả răng nanh cũng đẹp, chắc chắn lúc còn sống hắn rất tuấn tú."
Người đàn ông trung niên: "..."
Đội ngũ dần dần đến gần.
Hai đám người đứng ở hai đầu đường gắt gao che miệng mình và co người lại, không dám tạo ra tiếng động.
Cũng không biết có phải máu chó đen của đạo sĩ có tác dụng không mà đội ngũ âm binh cứ thế bước qua bọn hắn, còn thật không phát hiện.
Mọi người giương mắt nhìn bóng dáng bọn chúng biến mất trong sương mù rồi lại bùi ngùi vì mình vẫn sống sót sau tai nạn, sau đó vội lau máu chó đen hôi tanh trên người mình.
"Đạo trưởng, chúng tôi không bôi cũng không sao mà!" Người đàn ông trung niên nói, "Thì ra bọn chúng vốn không nhìn thấy chúng ta."
Đạo sĩ cau mày: "Không hợp lý..."
Bỗng nhiên, Mập Mạp quát to: "Sao không lau được?"
"Tôi cũng không lau được!" Lại có người kinh hô.
"Tôi cũng vậy!"
Vẻ mặt đạo sĩ âm trầm, rất khó coi: "Toi rồi!"
Ông ta nhanh chóng chạy đến, rút một lá bùa trong ngực ra, niệm chú đốt cháy nó rồi không ngừng vẩy vào bọn hắn.
Lúc cảnh tượng đang hỗn loạn, Bím Tóc chợt run rẩy bờ môi, hoảng sợ nhìn chằm chằm về phía trước: "Bọn chúng trở về, bọn chúng lại trở về rồi!"
Trong lòng Khương Tế Bắc đầy căng thẳng, lập tức quay đầu nhìn lại.
Ấy vậy mà đội ngũ âm binh đã biến mất lại xuất hiện!
Cương thi ngồi trên lưng ngựa, tay nắm dây cương, từ xa xa nhìn vọng lại.
"Làm làm sao bây giờ, không phải bọn chúng đi rồi à?" Mặt Tiểu Kết Ba cũng trắng bệch.
Đột nhiên, cơ thể bốn người được bôi máu chó đen bắt đầu cử động, họ không kiểm soát được.
Bọn họ hoảng sợ đến mức há to miệng, lại không nói được chữ nào, tay chân thì như cao su, bị lực lượng vô hình nào đó kéo dài ra thêm mấy lần!
Đạo trưởng nhanh chóng đập lá bùa vào gáy của bọn họ, nhưng cũng chẳng được gì.
Những người khác thấy tình cảnh này, bị dọa đến mức đứng nguyên tại chỗ, ngay cả sức co chân chạy trốn cũng không có, trơ mắt nhìn bọn họ đứng xếp hàng, lung la lung lay đi về phía đội ngũ âm binh.
Lúc đi ngang qua Khương Tế Bắc, bốn người kia xoay khuôn mặt đầy vết máu lại, dùng ánh mắt ai oán nhìn chằm chằm anh, âm thanh kéo dài như hát hí, ngâm xướng...
"Thiếu gia nói ba ngày sau đến cưới ngươi..."
"Ngày lành tháng tốt..."
"Cưới ngươi.."
Sau đó, bọn hắn gia nhập vào đội ngũ âm binh, trở thành một thành viên trong đó.
Khương Tế Bắc nâng cằm, mặt không đổi sắc nhìn về phía cương thi trẻ tuổi cao lớn kia.
Cương thi cũng nhìn anh, dưới ánh trăng lạnh lẽo, biểu cảm của xương sọ không da không thịt giống như đang cười, trông rất đáng sợ.
Chỉ có Khương Tế Bắc mới có thể nghe được âm thanh điện tử của hệ thống vang lên.
[Người thể nghiệm Khương Tế Bắc, nội dung nhiệm vụ của ngài là: giúp thiếu gia cương thi hoàn thành tâm nguyện khi còn sống, cũng liên kết với người chơi khác treo cổ lệ quỷ có oán khí nặng nhất phim.]
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.