Khi Cảnh Lê đáp xuống sân bay thành phố A, đã là mười một giờ đêm. Rất muộn rồi, Cảnh Lê có chút buồn ngủ, vừa xuống máy bay đã liên tục ngáp, Lạc Hiểu Tiêu lấy hành lý xong, hỏi cậu: "Có muốn đi rửa mặt không?"
"Ừm." Cậu đáp một tiếng, đưa ba lô cho anh ta, đi về phía nhà vệ sinh.
Rửa mặt xong đi ra, Cảnh Lê tỉnh táo hơn một chút, Lạc Hiểu Tiêu đưa điện thoại cho cậu, "Kỷ Quân Chương vừa gọi cho cậu, tôi không nghe máy, cậu gọi lại đi."
Cảnh Lê nhận lấy điện thoại, đi sang một bên gọi lại.
Điện thoại vừa reo một tiếng đã có người nhấc máy, giọng trầm thấp từ tính của Kỷ Quân Chương truyền đến, "Đến đâu rồi?"
"Sắp ra khỏi sân bay rồi."
"Ừ, anh đợi em ở cửa."
Cảnh Lê ngẩn người, theo bản năng quay đầu nhìn ra bên ngoài sân bay, nơi đó bị tường chắn ngang, không nhìn thấy gì.
"Sao anh lại đến đây?" Cậu thu tầm mắt lại hỏi.
Kỷ Quân Chương cười một tiếng, "Đến đón em về nhà."
Về nhà.
Khóe miệng Cảnh Lê không nhịn được cong lên, "Hai phút nữa thôi, em ra ngay."
Cúp điện thoại, cậu nhét vào túi, gọi Lạc Hiểu Tiêu rồi rời đi, bước chân rất nhanh. Lạc Hiểu Tiêu có chút hoang mang, không để ý một chút là đã thấy mình bị bỏ lại quá xa, vội vàng chạy theo, "Cậu đi nhanh như vậy làm gì?"
Cảnh Lê mỉm cười, nhẹ nhàng nói, "Thầy Kỷ đến rồi, đang đợi chúng ta ở cửa."
Lạc Hiểu Tiêu nghĩ, là đợi cậu. Không có anh ta.
Anh ta nhớ lại những khoảnh khắc hai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-muon-nghi-huu-hu-moc-dieu-da/5190395/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.