Dạo gần đây Nam Tinh không muốn tiếp khách, đã lấy cớ bị bệnh mấy ngày, buổi tối cũng không lên sân khấu, mỗi ngày đều lười biếng tựa vào lan can, nhìn xuống con phố bên dưới, cứ như vậy cả ngày.
Mỗi lần nhìn thấy bóng dáng giống Sở Hoài An, y luôn phải nhìn thêm vài lần.
Tỳ nữ bên cạnh là người y mua từ tay tú bà, vẫn luôn mang theo bên mình, nuôi đến mức có chút vô pháp vô thiên, lúc này dám cười nhạo y, y quay đầu liếc nàng.
Tỳ nữ chẳng sợ y, y chưa bao giờ đánh mắng nàng.
"Công tử, có phải người thích Sở đại nhân rồi không?" Nàng cười nói.
Nam Tinh ngẩn người, rồi cầm quạt giấy khẽ gõ nàng một cái, "Đừng có nói lung tung."
"Ta đâu có nói lung tung, mấy ngày nay, mỗi lần Sở đại nhân đến, người đều rất vui vẻ, ngài ấy không đến, ta thấy người có vẻ thất vọng." Nàng lại chỉ ra điểm thứ hai, "Dạo này khi người ra đề, nếu Sở đại nhân không đến, người luôn cố ý ra đề đặc biệt khó khăn và kỳ quái, khiến người ta không thể trả lời được trong thời gian quy định, trước đây người không như vậy."
Kể từ khi Sở Hoài An đến đây, phòng của Nam Tinh, không còn vị khách thứ hai nào bước vào.
Mấy ngày nay y thậm chí còn không lộ mặt.
"Ta nghe ngóng được rồi, Sở đại nhân tốt lắm, là một vị quan tốt vì dân, hơn nữa ngài ấy đến nay vẫn chưa thú thê, trong nhà cũng không có thị thiếp, rất giữ mình."
Tỳ nữ lại chắc chắn nói: "Ngài ấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-muon-nghi-huu-hu-moc-dieu-da/5190394/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.