Hơi ấm trên đỉnh đầu thoáng qua rất nhanh, Cảnh Lê còn chưa kịp cảm nhận, Kỷ Quân Chương đã rụt tay về, ánh mắt chuyển sang những vị khách lại vây quanh, lịch sự mà xa cách chào hỏi họ.
Kỷ Quân Chương không giới thiệu Cảnh Lê với họ, bởi vì không cần thiết, anh muốn nâng đỡ người, cũng chú trọng cách nâng đỡ, cho loại tài nguyên nào. Anh có tính toán rõ ràng, biết đi như thế nào mới có thể khiến con đường sự nghiệp của Cảnh Lê rộng mở và rực rỡ hơn, mà những người trước mặt này, đối với sự phát triển của Cảnh Lê không có lợi ích gì.
Một ly champagne cầm trên tay, đi qua mấy chục vị khách, còn chưa uống hết nửa ly, Cảnh Lê đi theo Kỷ Quân Chương, toàn bộ quá trình nhìn Kỷ Quân Chương giao tiếp với người khác, cuối cùng cũng hiểu ra ý của Kỷ Quân Chương khi nói những người khác thường đánh giá anh là lạnh lùng.
Anh gần như không mở miệng mấy, ung dung đi lại giữa những lời nịnh hót và khen ngợi, dù người đứng trước mặt anh là những nam nữ sáng chói đến đâu, câu trả lời cũng chỉ là "ừ", "xin chào", "cảm ơn", thái độ lịch sự nhưng lại tùy ý, mang theo vài phần lười biếng hờ hững.
Nụ cười trên mặt anh rất hời hợt, cũng không phải là kiểu cậu thường thấy, mà là nụ cười thương mại, lịch sự, một kiểu nghi thức xã giao vừa đủ.
Cảnh Lê nhìn đến ngây người.
Cậu không nhịn được so sánh Kỷ Quân Chương lúc này với Kỷ Quân Chương thường ngày đối xử với mình, ừm, căn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-muon-nghi-huu-hu-moc-dieu-da/5190380/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.