Suy nghĩ của Liễu Ngọc Hàm hướng đến một hướng quỷ dị, có nhiều ý nghĩ điên khùng trong đầu, nằm trên giường thở dài, nhưng cậu biết Tần Mạc vẫn còn ở trong phòng khách, nên không dám phát ra tiếng động quá lớn, tranh cho Tần Mạc chú ý.
Nằm yên một chỗ một lúc, Liễu Ngọc Hàm thấy tư thế này quá mỏi, nhưng do mệt nên cậu cũng ngủ thiếp đi. Bởi vì có Tần Mạc làm cho cậu thấy an toàn nên giấc ngủ rất tốt, mãi cho đến sáng ngày hôm sau mới thoải mái mở mắt.
Sau đó cả người cậu cứng đờ.
Có thể do cậu ngủ quá lâu, Tần Mạc đang đứng sẵn ở cửa phòng ngủ cửa cậu đợi cậu rời giường.
Nhưng mà đợi đã, thiếu tướng Tần, sao chưa có sự đồng ý của tôi anh lại tự ý mở cửa phòng ngủ tôi ra thế? Một con thú hoang đói bụng tám trăm năm, nói xem có đáng sợ hay không!
Liễu Ngọc Hàm cảm thấy rất sợ, suýt chút nữa đã lấy tay che mông mình, nhưng mới làm được một nửa mới nhận ra không đúng. Giữa chừng chuyển tư thế, làm bộ cái gì cũng không biết xốc chăn lên.
Dù sao cậu vẫn đang mặc đồ ngủ, không sao đâu!
"Thiếu tướng có việc gì sao?" Liễu Ngọc Hàm giả bộ mình đang rất bình tĩnh.
Tần Mạc gật đầu nói: "Hôm nay cậu phải về nhà mà? Đi sớm mới có thể ở lại thăm lâu hơn một chút."
Vẻ mặt Liễu Ngọc Hàm cứng đờ: "Đến tối phải quay về sao?"
Tần Mạc gật đầu, thản nhiên nói: "Ở lại đây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-muon-lam-trai-dat-ve-vang/2932847/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.