Chương trước
Chương sau
Nằm trên giường lớn thoải mái ấm áp nhưng Mộ Tư Chân không thể đi vào giấc ngủ,bình thường cô rất dể ngủ nhưng hôm nay đặc biệt khác.Điện thoại rung nhẹ vài cái,cô nhìn đồng hồ trên tủ đầu giường đã hơn 1 giờ sáng,không biết giờ này ai lại gữi tin nhắn cho cô.Cầm lấy điện thoại mở khung chat là từ số lạ,có hai tin nhắn,một tin được gữi vào trưa hôm qua và một tin vừa mới đến.

11:36 "tôi nhớ em"

01:14 "tôi không ngủ được,tôi nhớ em"

Mộ Tư Chân buồn bực ném điện thoại qua bên cạnh, kéo lê thân thể mệt mỏi ngồi dậy đi ra ban công.Cô ngồi trên ghế sofa bên ngoài tận hưởng từng cơn gió thổi qua,để tâm tình thả lỏng một chút.Cô nghĩ đến một người,cảm thấy có chút buồn cười,đêm khuya thanh vắng nữ nhân nghĩ đến người khác. Vậy mà không phải bạn trai mình,cô nghĩ đến Cố Danh Quân mà không phải Quách Hàn.

Cô tựa đầu ra phía sau,mi mắt chớp nhẹ ngước nhìn cảnh đêm bên ngoài,từng chút từng chút kí ức hiện về trong tâm trí cô.

Sau khi rời khỏi buổi liên hoan lừa gạt hôm qua cô rất buồn bực muốn gọi Quách Hàn kể khổ,cô đối với anh không thường xuyên như vậy.Nhưng tâm trạng lúc đó thật sự rất tệ,cô không thể tìm người nhà sợ họ sót con gái,không thể tìm Tô Sâm Ngọc sợ cô ấy hại người vô tội,chỉ có thể tìm bạn trai mà nói.Chỉ là không ngờ cô gọi hai cuộc vẫn không được,tâm trạng lúc ấy chợt bình tĩnh hơn không muốn dựa dẫm vào anh quá nhiều, sợ sẽ gây phiền phức cho anh.Cô tỏ vẻ ổn định sẽ trở về về nhà đi ngủ,trong chợ không bắt được xe nên cô đi ra đường lớn,nhưng đường lớn chưa đến đã bị chặn lại.Ba tên lưu manh ăn mặc có chút xộc xệch,khuôn mặt vặn vẹo cả người tòan mùi rượu nồng đậm. Nếu ở trường hợp gặp mặt bình thường,Mộ Tư Chân không ngại mà bình phẩm nhan sắc của họ khá đẹp,chỉ là với trường hợp này cô chỉ muốn chạy. Bọn chúng ép cô vào hẻm nhỏ hôi hám,dùng lời lẽ thô tục mà nói với cô,tay chân muốn sờ mó,cô dùng sức la hét cầu cứu nhưng vô vọng.Bọn chúng siết chặt cánh tay khiến cô không phản kháng được,lúc cô nghĩ sắp phải đối mặt với chuyện tồi tệ nhất thì một bóng dáng xuất hiện.Cố Danh Quân đứng ở đầu hẻm lạnh lùng nhìn họ,tay đút trong túi quần mang theo sát khí khiến người ta không khỏi run rẫy.

"buông tay" giọng anh lạnh lẽo như mang theo sương giá,dọa bọn người kia vội vàng buông tay, cô sợ hãi ngã trên mặt đất,chân như nhũn ra không còn hơi sức.Anh chầm chậm bước về phía cô,đở lấy thân thể cô ôm vào lòng,bọn người kia thấy chuyện không ổn muốn bỏ chạy.Nhưng người vừa bước đã ngã trên đất,đau đớn la hét thảm thiết, cô chỉ thấy máu chảy ra trên mặt đất.Anh vẫn ôm lấy cô từ từ đi về phía ngoài,bọn chúng sợ hãi mà ôm lấy chân lếch đi.Cố Danh Quân lần nữa dơ súng bắn vào chân còn lại,anh từng bước đến bên cạnh chúng dùng súng bắn vào tứ chi,để chúng nếm mùi vị tra tấn xong lại một phát xuyên mi tâm.Cả quá trình diễn ra không lâu,nhưng đối với cô là dày vò cực độ,trong hẻm tối mùi thuốc súng,mùi máu tanh,mùi hôi thúi làm cô muốn nôn.Đến khi được anh ôm ra bên ngoài đặt ngồi trong xe,bên ngoài chợ vẫn ồn ào náo nhiệt, không bị bất cứ thứ gì ảnh hưởng.Cố Danh Quân dùng súng giảm thanh không có tiếng động lớn,mà tiếng hét của ba tên kia cùng lúc bị tiếng ồn ào của người bên ngoài át mất.Nhưng Mộ Tư Chân bị dọa không nhẹ,cô là người bị hại nhưng bọn chúng chưa làm gì được cô,không nên ra tay tàn nhẫn như vậy.Mà người này bên người mang theo súng,có phải hay không là xã hội đen,nếu vậy cô rơi vào tay anh có phải càng bi thảm.Bị suy nghĩ này ảnh hưởng,cả người cô tràn đầy phòng bị hai tay siết chặt đến trắng.

"dọa đến em rồi" Cố Danh Quân quan sát biểu tình thay đổi của cô không nhanh không chậm mà nói, quay đầu khởi động xe rời đi.

"em tên gì?" Anh vừa lái xe vừa nhàn nhạt hỏi cô, trong giọng nói không có lạnh lẽo như vừa rồi nhưng có chút lười biếng phóng khoáng.



"Mộ Tư Chân" cô nghẹn ngào đáp một tiếng,ánh mắt không tự chủ mà liếc nhìn sắc mặt anh.

"tên nghe thật hay,Tiểu Chân Nhi làm tình nhân nhỏ của tôi?" anh có chút tà khí vừa cười vừa nhìn cô, ngữ điệu ra lệnh.Cô nhìn anh vẻ mặt nhăn đến khó coi,trong lòng thầm kêu không ổn.

"Tôi đã có bạn trai" cô run run nói một câu,mắt không rời biểu tình nào trên mặt anh,chỉ thấy anh hơi ngẫn một chút biểu tình trên mặt không quá thay đổi. Anh đánh tay lái tìm một điểm dừng xe lại, quay đầu nhìn cô thật sâu như muốn từ trên người cô soi mói ra câu trả lời thật sự

"phải không? vậy em nên trả ơn tôi đã cứu em" Không đợi cô trả lời anh đã cúi đầu,nhắm ngay môi cô mà hôn xuống.Đầu lưỡi anh cường ngạnh mở khớp hàm cô chui vào khoan miệng,Mộ Tư Chân bị dọa đến quên phản kháng.Đến khi khoang miệng bị anh tàn phá,váy bị anh mạnh mẽ xé rách,cô mới nhận thức nguy hiểm mà giãy dụa.Nhưng sức lực nho nhỏ của cô không là gì với người như anh,anh dể dàng chế trụ hai tay cô,mặc sức mà chiếm đoạt. Đến khi hôn đủ anh mới rời môi đến chiếc cổ trắng ngần,liếm láp để lại vệt nước bóng loáng,lại chậm rãi đến phần trên ngực mềm mại cắn mút.Cố Danh Quân cố ý để lại dấu hôn đỏ chót ái muội,tay cũng không yên phận tác quái trên vơ thể cô.Anh trong lòng thầm than,nhìn bề ngoài gầy yếu nhưng bộ ngực này nuôi thật tốt,một tay anh vậy mà không ôm trọn.

"anh buông.." Mộ Tư Chân bất lực mà hét,nhưng vào tai anh như lời mời gọi không hơn không kém. Anh không kiêng nể dày vò cơ thể thơm mềm của cô một cách thô bạo.Mà cô bị anh đùa bỡn chỉ có thể khóc không thành tiếng,cảm giác kì lạ dâng lên khiến cô xấu hổ,kích thích xa lạ làm cả người cô nổi lên ham muốn khó nói.

Cố Danh Quân cũng chỉ xoa nắn, tạo dấu ấn của mình một chút liền buông tay,ngắm nhìn khuôn mặt tinh xảo kích tình của cô.Anh hỏi địa chỉ nhà,lại gọi cuộc điện thoại mới tiếp tục lên đường,dưới chung cư nhà cô anh dừng xe trong góc khuất.Không đến 1 phút đã có người gõ cửa xe đưa vào một túi giấy,bên trong là chiếc váy xanh kiểu dáng rộng dài. Cố Danh Quân không nói nhiều lời đã với tay lột sạch cái váy rách quá nữa của cô,bắt đầu thay vào bộ váy mới kia. Mộ Tư Chân muốn phản kháng nhưng nhớ lại anh ra tay giết người,cũng không dám lộn xộn tùy ý để anh mặc.Đến khi đã xong anh mới vừa lòng gật đầu thả cô trở về nhưng trước khi đi còn có màn hôn làm cô sắp ngẹt thở.

"Cố Danh Quân,em nhớ kĩ" giọng anh hơi khàn bên tai cô thổi khí,đầu chôn vào hõm cổ cô,hít lấy hương thơm chỉ thuộc về cô. Qua một lúc sau mới miễn cưỡng rời khỏi cơ thể cô,anh lưu luyến vuốt mái tóc như cố níu giữ chút hương thơm còn sót lại. Là tên anh sao? cô có chút mơ hồ mà bước xuống xe,trong đầu cô không ngừng tái hiện lại những hình ảnh kích thích vừa rồi,không rõ là sợ hãi hay mong chờ.

Cô không ngờ vừa đến cổng chung cư lại gặp Quách Hàn,cô có lỗi với anh nên có chút muốn tìm cách trốn tránh.Mộ Tư Chân hạ quyết tâm cùng Cố Danh Quân vạch rõ quan hệ không thể ở sau lưng Quách Hàn làm trò. Nhưng sự việc không dể dàng được như cô nghĩ,chẳng phải ngay hôm sau đã bị anh bắt được hay sao?

Kết thúc đoạn kí ức này Mộ Tư Chân có chút tự giễu bản thân,không phải nói không muốn cùng người ta dây dưa hay sao,hiện tại nữa đêm lại nhớ đến. Thật sự không biết nên trách Cố Danh Quân quá ấn tượng hay trách cô đứng núi này trông núi nọ. Gió thổi bay loạn mái tóc đen khiến cô hơi rùn mình,Mộ Tư Chân luôn biết bản thân đối với bạn trai có chút không quá yêu thích. Điều khiến cô vẫn giữ mối quan hệ không nhiều tình cảm này là do anh không than phiền,có lẽ cô đang lợi dụng Quách Hàn. Một ngày nào đó là anh hoặc cô sẽ buông tay người kia,còn hiện tại anh chính là lí do tốt nhất để cô từ chối mọi lời kết bạn khác giới.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.