"em qua đây" giọng nói trầm thấp mang theo lười biếng truyền vào trong tai cô,giọng nói dịu dàng dể nghe lại khiến toàn thân cô nổi lên tê dại.
"muốn mỏi chết sao?" người kia không kiên nhẫn phá vỡ uên tĩnh lần nữa,mi tâm cũng nhăn lại,cả người tỏa ra hàn khí áp bức làm cô càng thêm sợ hãi.
" Tiểu Chân Nhi không nghe rõ sao?" giọng nói lần này trầm thấp hơn lần trước,cũng mất kiên nhẫn hơn rất nhiều.Mộ Tư Chân càng sợ hãi ngước mắt nhìn anh, nước mắt đầy khóe mắt nhưng cũng không dám khóc,chỉ có thể cắn chặt môi đỏ đến trắng bệch.
"đến đây" Anh đưa tay về phía cô,nhẹ nhàng mà gọi,điều này cũng chứng minh anh đang rất nhẫn nại với cô.Mà Mộ Tư Chân cũng không dám lại bỏ qua lần nữa bậc thang đi xuống này,không tình nguyện đứng lên.
"A.." vì tư thế ngồi yên một lúc lâu nên chân cô bị tê, vừa đứng lên đã không vững mà ngã xuống. Cố Danh Quân thuận thế ôm lấy eo nhỏ của cô,để hai chân cô dạng trên đùi mình.Hôm nay cô mặc váy công sở nên tà váy bị tư thế này vén cao, nhìn kĩ sẽ thấy cảnh xuân sắc như ẩn như hiện.Mà Cố thiếu là người tinh mắt,chỉ cần liếc qua đã tỏ tường, khóe miệng anh kéo lên nụ cười tà mị.Cô mặc áo thun cao cổ che đậy phần da thịt trắng nõn trước ngực,ánh mắt anh có chút trầm xuống một lời không nói đã đưa tay xé rách cổ áo cô. Mộ Tư Chân hai tay ôm lấy phần ngực đẫy đà bị bại lộ,trong lòng thầm mắng tên này sao một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-muon-chinh-phuc-em/3438735/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.