27
Buổi tối bác sĩ Trần rón rén đi vào phòng bệnh của tôi, vì sao lại nói thế á, vì anh cứ lén la lén lút, một chút cũng không giống thăm khám bình thường.
Anh ngồi bên giường tôi, thấy tôi nhìn chằm chằm, hỏi tôi sao còn chưa ngủ.
Tôi nói tôi chờ anh á.
Anh có chút kinh ngạc, cậu biết tôi sẽ đến sao?
Tôi lắc đầu, không biết nha, anh tới thì cứ cho là tôi đợi được đi, anh không đến thì tôi ngủ thôi.
Anh bày ra vẻ mặt cạn lời, trước mặt tôi, 80% là anh dùng vẻ mặt này nhìn tôi.
Tôi cười với anh.
Anh khôi phục vẻ mặt lạnh lùng, nói, cậu cười thật xấu.
Tôi nói anh không có quyền lựa chọn, xấu cũng phải nhìn.
Anh lấy từ túi ra một bông hồng nhỏ, đặt vào trong tay tôi, nói, đây là phần thưởng hôm nay cho cậu.
Tôi nhìn hoa hồng, nói với anh, anh có thể thỏa mãn một tâm nguyện của tôi không?
Anh hỏi tâm nguyện của tôi là gì.
Tôi nói thực ra thì tôi là người vô dụng, nhưng có chỗ không vô dụng lắm, anh đoán là gì?(*)
Anh hỏi là cái gì.
Tôi nói trừ bỏ một chỗ, chỗ nào cũng vô dụng.
Anh dùng ánh mắt một lời khó nói hết nhìn tôi.
Tôi đúng lý hợp tình nói, sao? Có vấn đề gì sao?
Anh dừng một chút, nói không có.
Tôi nói tiếp, anh xem, tôi không thể mang tấm thân xử nam này đi gặp cha được, dọa người lắm luôn á.
Anh nói tâm nguyện của cậu chính là như vậy?
Tôi gật đầu nói đúng vậy.
Anh sờ sờ cái đầu bóng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-muon-chet-roi/243938/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.