14
Tối bác sĩ Trần đến thăm bệnh, tôi hỏi anh, anh xem U Quân chưa?
Anh nói xem rồi.
Tôi lại hỏi, anh có thấy chúng ta rất giống nữ chính với bác sĩ không
Bác sĩ Trần hỏi tôi, cậu đang tán tỉnh tôi sao?
Tôi nói đúng vậy, ha ha ha.
Bác sĩ Trần nói, chỉ có người ngoan ngoãn hóa trị mới có thể tán tỉnh tôi.
Tôi héo luôn.
15
Hàn nữ sĩ sau khi nghe tôi nói không muốn hóa trị nữa, không có phản ứng gì, chỉ bình tĩnh bảo tôi suy nghĩ thêm chút nữa.
Một lát sau bà bảo muốn vào WC, đi nửa ngày cũng chưa về, tôi liền ngồi dậy đi tới cửa thoát hiểm, quả nhiên lại thấy bà ngồi trên bậc thang khóc.
Tôi đi tới trước mặt bà, nói, Hàn nữ sĩ mẹ bao nhiêu tuổi rồi, vẫn còn trốn đi khóc một mình, không thấy mất mặt sao.
Hàn nữ sĩ ôm lấy tôi, khóc nói, nếu đau quá thì không trị nữa, chúng ta về nhà.
Tôi ôm lấy bà, không nói chuyện.
Bà khóc một lát, nói, mẹ cầu xin con, ngoan ngoãn trị liệu được không, mẹ cầu xin con.
Tôi giơ tay lên vuốt ve tóc bà, không biết đã bao lâu rồi Hàn nữ sĩ không đi làm tóc, có hơi khô, sờ không thuận tay.
Bà khóc không thành tiếng, nàng giọng cầu xin tôi, tiếp tục có được không.
16
Tôi lại bắt đầu hóa trị lần nữa, sau khi kết thúc lần hai, bác sĩ Trần lại tặng tôi một đóa hồng. Tôi hỏi anh, đóa này cũng là bệnh nhân tặng cho anh sao? Anh nói không phải, tôi hỏi vậy từ đâu tới, anh nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-muon-chet-roi/243937/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.