Đồng hồ chỉ đúng một giờ sáng, Thanh Nhân trong trang phục thể thao, đội mũ, nhẹ nhàng đóng cửa nhà. Không phải anh đi “tập thể dục” mà là rời khỏi chỗ này.
Đi theo con đường dẫn ra đường hầm khi trước, anh đi qua chỗ đậu trực thăng. Không thấy có chiếc trực thăng nào chứng tỏ hôm nay Phong Tình không đến, nếu đến thì lúc sáng sớm hắn đã nhắn tin báo trước.
Lén lút rời đi cứ như tên tội phạm đang bỏ trốn, Thanh Nhân sửa lại tư thế thẳng người mà đi.
Phía trước đường hầm, đèn pha sáng chưng từ một chiếc ô tô màu đen chiếu sáng đủ phạm vi nhỏ. Thấy bóng dáng Thanh Nhân gần đi đến chỗ mình, Tiêu Trúc bước ra ngoài.
“Anh Nhân! Em ở đây nè!”.
Vào trong xe, anh mới nói: “Cậu đến lâu chưa?”.
Tiêu Trúc rất vui khi gặp lại anh: “Em cũng mới vừa đến thôi, anh Nhân anh biết không, đi hai suốt hai ngày trời không ngừng nghỉ mới có thể đến được đây đấy”.
“Thật vất vả cho cậu”.
Tiêu Trúc hướng ánh mắt long lanh về phía anh, mong chờ điều gì đó. Thanh Nhân nhướng mày ngầm tìm hiểu xem cậu muốn gì, nhưng lại không thể hiểu ý cậu: “Sao vậy?”.
Xem ra anh không biết cậu đang muốn được quan tâm nhiều hơn. Quay lại biểu cảm bình thường, Tiêu Trúc giấu đi thất vọng, lắc đầu: “Không có gì đâu”.
Bánh xe bắt đầu di chuyển, xuyên qua đường hầm thẳng tiến về phía trước. Con lộ bằng nhựa vắng tanh, thỉnh thoảng bắt gặp vài chiếc xe tải chở hàng đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-muon-anh-cuoi/3455156/chuong-116.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.