Lại một đêm trăng thanh gió mát, vạn vật say giấc nồng nhắm mắt ngủ sau một ngày rong chơi mệt mỏi. Dường như nơi thanh bình ở đây ít khi mưa, từ lúc Thanh Nhân đến tới giờ thời tiết vẫn trong lành, ban ngày thì ấm áp, ban đêm thì mát mẻ.
Từ lúc sáng anh đã nhận được tin nhắn của Phong Tình, hắn bảo đêm nay sẽ đến thăm anh. Cứ như hắn sợ anh chạy trốn vậy, sáng sớm đã nhắn, đến trưa cũng nhắn, gần chiều tối cũng nhắn, nội dung như nhau. Thiết nghĩ tên này điên nặng rồi, cứ thế lây sang qua anh. Mỗi lần điện thoại rung lên anh cứ ngỡ lại là tin nhắn hắn gửi đến, nhưng xem lại thì không phải.
Biết hắn đến nên anh đã tắm rửa sạch sẽ, ngồi trên chỏng tre sau nhà chờ hắn. Có một điều mà Thanh Nhân dần nhận ra, anh đã “thay lòng”, trong tâm trí anh chỉ có hắn. Mỗi ngày đều mong mỏi hắn đến cùng mình trải qua một màn giường chiếu ấm nồng.
Ban đầu nghĩ do hai năm nay thiếu thốn “tình cảm của người yêu” nên trong lòng dần phát sinh cảm xúc mãnh liệt đối với người “mới” như “Du tổng” đến thỏa mãn nhu cầu tình dụ.c của bản thân.
Tiếng bước chân tuy rất nhẹ nhàng vang lên từ đằng xa, nhưng ở đằng này anh cảm nhận được là ai đang bước đến. Bỗng nhiên cảm thấy bồi hồi lạ thường, anh liền ngồi im không nhúc nhích.
Cái ôm từ đằng sau làm anh giật mình, ngực đàn hồi áp trên lưng anh. Giọng nói nóng bỏng bên tai: “Anh đợi em
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-muon-anh-cuoi/3450803/chuong-115.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.