Những ánh mắt sáng rực phát ra tia sát khí trong bóng tối như những con thú hoang săn mồi đồng loạt hướng đến hai kẻ vừa đi vào. Không biết hai kẻ này là con mồi hay là thợ săn.
Dưới ánh đèn đỏ, một kẻ đeo chiếc mặt nạ trắng toát vô sắc, vô cảm ngồi ở cuối bàn, chân gác lên bàn một cách ngông nghênh. Dường như hắn là chủ trì của căn phòng ngày hôm nay. Giọng nói có chút khàn đục thông qua chiếc mặt nạ: “Ngài Kim dẫn theo con cừu non đến làm mồi cho chúng ta hôm nay sao?”.
“Đây là người của tôi, cậu ấy không phải mồi đâu, xin lỗi vì đã làm anh thất vọng, anh Lê”. Kim Khang ngồi vào vị trí ngoắc Phong Tình đến ngồi bên cạnh.
Phong Tình kinh ngạc nhìn người đàn ông đeo mặt nạ mà Kim Khang vừa gọi là “anh Lê”, hắn không phải Lê Hòa Lỗ. Điều Phong Tình đáng chú ý chính là Du Thành Nghĩa ngồi ở vị trí gần nhất tên chủ trì. Anh ta đang nhìn cậu ấy với sắc mặt phức tạp, nhưng vì ngồi ở đây không phải sân chơi của những đứa trẻ nên anh ta đã kiên nhẫn, ngoan ngoãn chịu đựng.
Kim Khang cười tươi giới thiệu cậu ấy với mọi người theo kịch bản được đề ra: “Đây là đứa em thân cận của tôi, gọi cậu ấy là tiểu Đường Mật là được rồi”.
Cái tên nghe sến quá đi mất, có vẻ Kim Khang không biết ở đây có một người duy nhất biết đến thân phận thật sự của cậu ấy.
Mấy người trong phòng mới đầu trông khó gần,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-muon-anh-cuoi/3386938/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.