Có vẻ giọng điệu của anh đã giảm đi vài phần lạnh lùng hơn là tối qua.
Phong Tình đứng trước mặt anh bỗng không thốt lên được câu nào, tay vẫn cứ nắm chặt cổ tay anh. Cậu ấy hít thật sâu rồi chậm rãi thở ra: “Chào, chào anh, chúng ta lại gặp nhau rồi”.
Nhìn gương mặt cười rạng rỡ của Phong Tình, Thanh Nhân lặng thinh khẽ rũ hàng mi. Giống như anh đang tìm câu đối đáp, lát sau gật đầu nói: “Chào cậu”.
“Đã gặp nhau thế này rồi để em mời anh một ly cà phê nhé”.
Ban đầu anh không định đồng ý nhưng khi nhớ đến cảnh Phong Tình hiệp nghĩa cứu người thì anh thấy có chút thiện cảm với cậu ấy: “Được”.
“Khoan đã”. Người bạn có mái tóc trắng kim bên cạnh Thanh Nhân bỗng nắm tay anh lại: “Các cậu cứ thế bơ tôi nguyên một cục ở đây sao?”.
Phong Tình nhìn qua thấy đúng là còn một người, nhìn lại mình thì kiểu gì cũng giống như người thứ ba đã phá đám hai người này: “Tôi xin lỗi vì quên mất có người đi bên cạnh, anh là…?”.
Người đàn ông kéo Thanh Nhân ra khỏi Phong Tình, anh ta nói: “Gặp người khác mà cậu cũng không biết tên nhỉ? Thậm chí là không hỏi tên và giới thiệu tên mình?”.
Một cảm xúc khó chịu bỗng xuất hiện, Phong Tình miễn cưỡng mỉm cười với anh ta: “À, tôi là Phong Tình. Còn hai anh?”.
Không để Thanh Nhân nói chuyện, người đàn ông tiến lên một bước mà nhếch mép nói: “Tôi là Kim Khang, còn cậu ấy là Thanh Nhân”.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-muon-anh-cuoi/3363572/chuong-79.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.