Định vị được cài đặt trong điện thoại trước khi Du Thành Nghĩa đổi với anh. Chỉ trong nửa tiếng hắn liền đến nơi.
Thanh Nhân ngồi xổm ngủ gật, anh không hề hay biết có người đang đứng trước mặt mình. Du Thành Nghĩa lấy chiếc điện anh đang cầm hờ hợt sắp rớt. Lúc này anh mới mơ màng tỉnh giấc, dụi mắt, trông như con mèo hoang ngáy ngủ.
"Anh bốc mùi quá đó". Du Thành Nghĩa nhăn mặt bịt mũi, tay quạt xua đi mùi rượu bia nồng nặc trên người anh.
Khi tỉnh táo nhìn lại thấy Du Thành Nghĩa, anh sầm mặt: "Sao cậu lại đến?".
"Chẳng phải anh gọi tôi đến sao?".
"Không, tôi nói cậu cho xe đến đón tôi được rồi".
Anh tưởng hắn cho người lái xe đến đưa anh về, không ngờ hắn tự mình đến.
Hắn định có ý đồ gì với anh đây?
Bước lên xe, Du Thành Nghĩa đưa ngón tay ngoắc anh: "Anh không vào là tôi về đấy".
Thanh Nhân miễn cưỡng đi vào, vừa thắt dây an toàn anh nhớ ra gì đó, sầm mặt: "Điện thoại tôi...".
"Đây". Hắn trả lại cho anh.
Giật lấy, anh lườm hắn.
Du Thành Nghĩa phì cười rồi lái xe đi.
Mây đen phủ bóng trăng, đèn đường cây sáng cây tối hai bên hàng dừa. Đường đi im ắng đến sợ, không có một chiếc xe nào chạy ngang ngoại trừ chiếc xe màu đen lẻ loi của hắn và anh.
Nhưng mà, chẳng biết có phải là giác quan thứ sáu hay không, Du Thành Nghĩa và Thanh Nhân đồng nhất cảm nhận có kẻ đang bám theo bọn họ.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-muon-anh-cuoi/2949161/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.