Bánh xe lăn chậm sau đó dừng hẳn.
"Đến nơi rồi".
Chẳng thấy Thanh Nhân động đậy, như cái xác chết khô ngồi ôm chân. Du Thành Nghĩa đem chai nước suối còn nguyên chưa uống một giọt áp vào mặt Thanh Nhân. Theo phán xạ, anh hất chai nước, văng ra sau ghế.
Thu tay, anh thở hồng hộc, khóe mắt đỏ lên ứa lệ, cả người anh bỗng run lên. Du Thành Nghĩa khó hiểu: "Anh sao vậy? Giả vờ diện cớ anh bị điên rồi quên trả công tôi đưa anh về nhà à?".
Hít sâu rồi thở mạnh, Thanh Nhân dần bình tĩnh, anh vuốt mặt cho tỉnh táo: "Cậu vừa nói gì?".
"Đánh trống lảng à?".
Hắn nhướng người qua, đè sát anh trên ghế: "Trả công cho tôi".
Theo như tính cách của anh, hắn biết thế nào anh cũng sẽ lạnh lùng tuyệt tình từ chối.
"Được thôi, cậu muốn tôi làm gì?".
Không ngờ anh lại chấp nhận lời trêu ghẹo của hắn.
Trong giây phút ngắn ngủi Du Thành Nghĩa cảm thấy vô cùng hưng phấn, rất muốn đem người trước mặt khóa chặt dưới thân ngay lập tức.
Khẽ đẩy hắn ra, Thanh Nhân hỏi lại câu hỏi vừa nãy: "Cậu muốn tôi trả công như thế nào?".
Ý nghĩ biến thái đó của hắn đến rồi lại qua, tuy hiện tại hắn rất muốn giải tỏa nhưng mà bản tính kén chọn, ở đây không phù hợp. Nếu có thể 'chơi' một cách đàng hoàng thỏa đáng, hắn sẽ chọn một nơi được sắc hồng bao trùm. Như vậy cảm xúc mới có thể mãnh liệt chứ.
Hắn chỉ vào gò má của mình mà lên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-muon-anh-cuoi/2949159/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.