Giai điệu hoài cổ phát ra từ chiếc đài radio cũ sơn đỏ đã tróc vài chỗ, thấy rõ những nơi rỉ sét. Âm thanh khá trong, nhưng đến khi cất lên điệp khúc rò rè khó nghe. Kha Kha ngồi chéo chân trên chiếc ghế nhựa, ngả lưng lướt điện thoại. Bàn chân nhịp theo giai điệu, dường như gã không cảm thấy điếc tai khi chiếc máy hỏng bên tai.
Ngược lại, con tin mà gã bắt cóc bị cột tay ở cột nhà với cái mặt bầm tím nhăn nhó muốn bịt tai nhưng lại không có tay để thực hiện. Cậu ta nghiến răng quát lên: "Cái tên ma cây Kha Kha! Mau tắt nhạc ngay!".
Bốp!
Chiếc giầy thể thao trắng ngà dính một chút bẩn ở vành giày bay thẳng vào đầu con tin.
"Dương Nhu à, mày mạnh miệng nhỉ?".
Kha Kha ném chiếc giày còn lại vào mặt Dương Nhu, gã bước đến túm tóc cậu ta: "Sang bên Chợ Đời cái là mày ngông với đàn anh của mày, giỏi lắm, học cái thói nghênh mặt của thằng Thanh Nhân. Ha, để tao xem hôm nay nó có đến cứu mày ra không, hay chỉ giỏi mỗi cái mỏ".
Dương Nhu nhếch mép: "Mày nghĩ ai cũng thích tỏ vẻ ngông nghênh như mày sao? Để tao nói cho mày biết, từ khi tao từ bỏ băng Đại Dương qua băng Chợ Đời cuộc sống tao trở nên khác hẳn, như tấm vải bẩn giặt trong nước suối mà gột rửa. Còn mày thì sao? Dính dính theo thằng cha Lão Ngư mà trước giờ anh em trong băng chưa bao giờ được trực tiếp thấy mặt, nước bẩn vĩnh viễn không được đổ sạch".
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-muon-anh-cuoi/2949119/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.