Thân thể người đàn ông này như bức tượng được điêu khắc bởi nghệ nhân tạc tượng chuyên nghiệp. Nước mưa từng giọt trên tóc nhỏ xuống ngực lăn dài qua cơ bụng, điểm dừng lại tại chiếc quần được khóa chặt bằng sợi dây nịt da.
Một thoáng Thanh Nhân ửng đỏ tai, anh hít sâu rồi thở dài xua đi suy nghĩ linh tinh trên người kẻ thù vủa mình. Ngay lâp tức anh lòm khòm đứng dậy, không đoán được biểu cảm hắn nghĩ gì, anh hỏi: "Cậu muốn 'làm nhiệm vụ' tại đây luôn sao?".
Hình như anh hiểu lầm ý hắn mất rồi, hắn kêu anh cởi đồ là bởi mặc đồ ướt thế này sẽ bị cảm. Vải thấm vào da thịt khiến cơ thể bị lạnh, cơn hàn dần xâm nhập vào phổi quay qua ho sau đó thành sốt.
Phong Tình không muốn dài dòng, dù gì anh cũng đã hiểu lầm rồi thì hắn theo suy nghĩ của anh.
"Hừ".
Thanh Nhân: "?!".
Hắn nhếch mép kéo anh ném lên bục bàn làm từ nhôm cao đến eo người bên cạnh, xé toạc chiếc áo sơ mi mỏng dính của anh.
"Anh dám cãi lời ông chủ thì anh nên biết hậu quả thế nào đi".
Thanh Nhân mím môi, thay vì vùng vẫy cự quậy thì anh lại nằm im. Anh cố tình ưỡn ngực tạo ra bộ dáng câu người, giọng điệu thay đổi: "Lời Du tổng nói sao mà tôi dám cãi chứ, giờ cậu muốn tôi làm gì cho cậu?".
Thì ra trong suy nghĩ của anh thì hắn là một kẻ xấu, một kẻ thù chẳng thua con dao nhọn của tên tội phạm giấu trong túi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-muon-anh-cuoi/2949115/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.