01
Tốt nghiệp nhiều năm như vậy, tôi không nghĩ tới sẽ gặp lại Dương Cảnh Chi trong hoàn cảnh này.
Lúc mang đĩa trái cây lên, tôi cúi đầu, sợ anh nhìn thấy mặt tôi.
Từ Vãn Tinh ngồi bên cạnh anh.
Trai tài gái sắc, rất xứng đôi.
"Phục vụ." Dương Cảnh Chi gọi tôi, "Bỏ vỏ quả cam đi."
Tôi quay lưng về phía anh và lột bỏ vỏ cam rồi xếp từng lát lại.
Trước kia, lúc tôi thích ăn cam, Dương Cảnh Chi sẽ cắt thay tôi.
Anh ấy bóc cam rất sạch.
Lúc đó tôi nghĩ anh ấy yêu tôi.
Sau này tôi mới biết, đó chỉ là thói quen của anh, lúc anh bóc cam, anh suy nghĩ mọi thứ, chỉ không nhớ đến tôi.
Bốn năm không gặp, giống như cách nửa đời người.
Bằng cách nào đó, khách khứa nói về tình yêu lúc còn sinh viên.
Có người nói: "Nghe nói lúc học đại học Dương tổng có bạn gái, bên nhau tận 4 năm."
Tay tôi khựng lại.
Dương Cảnh Chi "Ừ" một tiếng.
"Tốt thật đó, bốn năm, cả quãng thời đi học luôn."
Dương Cảnh Chi không tiếp lời.
Người nọ có chút xấu hổ, không có gì để nói: "Bốn năm, chắc là rất khó quên đây?"
Không khí bỗng như dòng sông tĩnh lặng.
Không biết qua bao lâu, Dương Cảnh Chi nhẹ nhàng cười.
"Cũng không đến mức."
02
"Cảnh Chi không chán ghét cô ta đã may lắm rồi."
Từ Vãn Tinh thản nhiên giải thích.
"Tôi cùng Cảnh Chi học cùng trường mà, năm đó thật sự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-mua-mot-nguoi-ban-trai/3123242/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.