04
Nhớ lại năm nhất đại học.
Dương Cảnh Chi mặc quần áo cũ bị giặt đến trắng bệch, đứng ở trong đống tân sinh viên trông anh như ở một thế giới khác.
Anh ấy nghèo rõ nét luôn.
Nhưng khí chất của anh thì cũng nét y như vậy.
Tôi thích giọng nói lạnh lùng của anh.
Cũng thích mí mắt mỏng manh rủ xuống khi anh nhìn tôi.
Dương Cảnh Chi rất thiếu tiền, danh sách trợ cấp cho sinh viên nghèo còn bị giáo viên phụ đạo gạch tên.
Vì thế sau giờ học buổi tối, tôi như sói như hổ nắm lấy bàn tay thon thon của anh.
"Dương Cảnh Chi em thích anh, anh làm bạn trai của em đi, em có tiền, em sẽ chi trả hết phí sinh hoạt. Nếu không thì, hôn một cái cũng cho anh tiền."
Tất nhiên là tôi bị từ chối.
Nhưng lúc đó, cuộc sống của tôi luôn thuận buồm xuôi gió, không hiểu cái gì gọi là thất bại, anh càng cự tuyệt, tôi càng quấn chặt.
Cho đến khi ông nội nuôi anh lớn lên bệnh tình nguy kịch, tôi cũng không suy nghĩ nhiều, thay anh thanh toán tiền thuốc men.
Dương Cảnh Chi cuối cùng cũng cúi đầu với tôi.
Tôi hồ đồ cho rằng, mình giúp đỡ anh rất nhiều.
Rất lâu sau tôi mới hiểu được - -
Tôi có được anh, nhưng cũng khiến anh trở thành kẻ thất bại.
Sau khi hai chúng tôi ở bên nhau, anh ấy vẫn đi làm thêm hằng ngày kiếm tiền sinh hoạt.
Anh ấy không dùng tiền của tôi nhiều và mọi thứ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-mua-mot-nguoi-ban-trai/3123240/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.