10
Trên cổ tay tôi có sợi lắc bạc, theo thời gian trôi đi, sớm đã ảm đạm không còn sáng trắng nữa.
Đây là món quà đầu tiên Dương Cảnh Chi tặng tôi.
Khi tôi 19 tuổi.
Đã có một tuần, ngoại trừ lúc học, tôi hầu như không gặp được anh ở chỗ khác khác.
Anh suốt ngày cặm cụi làm, cô gắng hơn nhiều so với những lúc khác.
Sinh nhật ngày đó, cha mẹ tôi làm một cái party ở nhà hàng cao cấp, tôi nói cho Dương Cảnh Chi, nhưng anh không tới.
Tôi chờ, đến buổi tối, cuối cùng cũng chờ được một cuộc điện thoại của anh.
Anh nói, đợi anh ở cửa nhà hàng.
Trong tuyết lớn đầy trời, chành thiếu niên của tôi dáng người cao ngất như tùng.
Anh có vẻ mệt mỏi, giống như tôi của hôm nay, quần áo màu vàng dính đầy bùn lầy.
Lúc đó, tôi cái gì cũng không hiểu, chỉ oán giận anh tới quá muộn.
Dương Cảnh Chi xoa xoa đầu của tôi, nói mang quà sinh nhật cho tôi.
Lắc tay là loại cơ bản, không đắt, nhưng cũng hoàn toàn vượt quá kinh tế của anh.
Tôi rất thích, đeo ngay trên cổ tay, không bao giờ tháo xuống.
Sau đó cha mẹ tôi gọi tôi, hỏi tôi đang nói chuyện với ai.
Bọn họ không thích Dương Cảnh Chi, cảm thấy anh không xứng với tôi.
Chờ tôi quay đầu lại, Dương Cảnh Chi đã biến mất trong gió tuyết rồi
……
Cho đến hôm nay, tình cờ nhớ tới.
- Ít nhất lúc mười chín tuổi, Dương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-mua-mot-nguoi-ban-trai/3123234/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.