14
Dương Cảnh Chi phụ trách đưa tôi về.
Tôi vẫn khóc, đi không nổi, xuống xe anh liền bế tôi.
"Em mệt mỏi quá đi, mỗi ngày đều phải làm công, lúc nào mới có thể kết thúc đây."
"Hôm qua có một vị khách hắt rượu vào người em, thật quá đáng, rõ ràng không phải lỗi của em."
"Dương Cảnh Chi, em muốn ăn cá hồi và tôm ngọt, huhu, em sắp quên mất mùi vị của chúng rồi."
Rượu khiến tôi nói năng lộn xộn.
Dương Cảnh Chi kiên nhẫn dỗ tôi, nhưng dỗ thế nào tôi cũng không nghe.
Cuối cùng tôi nhớ được là anh đặt tôi trên sofa.
Anh hỏi tôi: "Người đàn ông kia rốt cuộc có gì tốt?"
Tôi mơ mơ màng màng trả lời: "Anh ta giúp em trả tiền."
"Anh cũng có thể trả được, Ngu Minh, anh tốt hơn hắn ta, anh biết em thích gì, biết chọc cho em vui vẻ. Ngu Minh, cầu xin em đừng bao giờ biến mất nữa được không."
Về sau tôi không nhớ được nữa.
Ngày hôm sau, tôi tỉnh dậy trên giường của Dương Cảnh Chi.
Quần áo vẫn nguyên xi.
15
Trên bàn ăn bày đầy tôm ngọt và cá hồi, đủ món.
Còn có một đĩa cam, được bóc rất sạch sẽ.
Dương Cảnh Chi nói: "Thay em xin nghỉ rồi, hôm nay không cần đi làm đâu."
".ừmm."
Tôi ngồi xuống, lại nhảy dựng lên.
"Anh thay em xin nghỉ?"
"Đúng vậy."
"Anh gọi cho lãnh đạo của em?"
"Thì sao?"
"Ông ấy sẽ hiểu lầm mất!"
"Giữa anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-mua-mot-nguoi-ban-trai/3123228/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.