Editor: CO6TINY
Sau một hồi trò chuyện với Dư Sinh, Từ Phượng cũng thấy thân dần, còn tự hào thấy mình có mắt nhìn người, trên đời này tìm đâu ra cái người thông minh sáng dạ như mình đây nữa chứ.
Dư Sinh, quá sức phù hợp với vai ông anh cuồng em trai còn gì nữa zời!
Không chỉ tự hào về em mình, còn tìm mọi cách bới lông tìm vết bạn bè bên cạnh nó, luôn cảm thấy em mình là người tốt nhất trên đời, thời thời khắc khắc đều treo bên miệng.
Đây quả thật chính là nguyên hình mình cần tìm đây chứ đâu nữa!
Từ Phượng cảm thấy vai diễn này sinh ra để cho Dư Sinh chắc luôn.
Chỉ là Dư Sinh có vẻ không thích Tô ca cho lắm, may mà chưa tới mức nước sống không phạm nước giếng, chỉ hơi không thích một tẹo thôi, vẫn nằm trong tầm kiểm soát được.
Dù sao thân thiết lâu hơn chút nữa, sẽ biết Tô ca nhà mình tốt bao nhiêu rồi.
Chốt mọi việc xong, mẹ Từ Phượng vừa vẹn gọi tới, sau đó cậu ta cười khổ quay về học bổ túc, chỉ có thể tạm rút lui trước.
Dư Sinh gửi tin nhắn cho Đường Uất Thanh, hỏi bọn họ giờ đang ở đâu rồi.
Không lâu sau, Đường Uất Thanh lẫn Tô Bách mỗi người cầm một que kem trở lại.
"Cái này cho cậu." Đường Uất Thanh nói, thuận tiện đưa kẹo trái cây vị vải thiều cho Dư Sinh.
Dư Sinh nhận lấy, liếc sang Tô Bách, vẻ mặt thờ ơ ở đằng kia, sau đó nhìn về phía Đường Uất Thanh, "Cảm ơn cậu."
Đường Uất Thanh cười, "Trò chuyện với Từ Phượng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-mu-mat-nhung-toi-nhan-khong/310323/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.