Editor: CO6TINY
Cơn tức của Tô Bách đột ngột xịu ngang, thần trí còn chưa hoàn toàn tỉnh táo, đực người ra nhìn Đường Uất Thanh.
Ánh mắt đảo qua sắc đỏ còn nhợt trên đáy mắt đối phương, Tô Bách sững sờ, bắt đầu hoài nghi hôm qua mình ngủ say rồi, có phải đã làm chuyện gì đó quá đáng với em ấy hay không.
Ánh mắt Dư Sinh vì thế càng lạnh như băng, Tô Bách cũng bắt đầu càng thêm nghi ngờ mình.
Đường Uất Thanh: "..."
"Tớ chỉ vừa mới tỉnh." Đường Uất Thanh bất đắc dĩ phá vỡ bầu không khí kì cục này, "Sao tớ hỡ một chút là khóc chứ."
Dư Sinh nhìn sang Đường Uất Thanh, "Sao cậu ta lại ở đây?"
Đường Uất Thanh giải thích, "Hôm qua đường ống nước nhà Tô Bách bị hỏng, lại không có ai ở nhà, nên mới qua đây ngủ nhờ một đêm."
Vẻ mặt Dư Sinh càng lạnh hơn, anh liếc Tô Bách, "Đường ống nước bị hỏng lại không có ai ở nhà, hai chuyện này cái nào thành lí do để cậu ta ngủ ở đây?"
Đường Uất Thanh muốn mở miệng phản bác, chợt nhận ra, Dư Sinh hình như cũng nói không sai, khẽ ho một tiếng, có chút chột dạ, "Nhưng Tô Bách bị nước xối ướt."
Dư Sinh cười nhạo, lạnh lùng nhìn Tô Bách, nhẹ nhàng kéo lấy Đường Uất Thanh, "Đi tắm đi, dì đã chuẩn bị xong bữa sáng rồi."
Đường Uất Thanh thấy chuyện này miễn cưỡng cho qua không đào lên nữa, cũng thở phào một hơi, chớp mắt với Tô Bách rồi đi vào phòng tắm.
Dư Sinh liếc Tô Bách vẫn đang ngồi trên giường, trong mắt đầy vẻ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-mu-mat-nhung-toi-nhan-khong/310322/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.