Lúc này Lê Dữ mặc một bộ vest màu xanh ngọc, cà vạt cũng thắt ngay ngắn, trên cổ tay còn đeo đồng hồ Thư Trừng tặng.
“Quần áo anh mặc không được sao?” Mặt Lê Dữ mang vẻ khẩn trương hỏi.
Thư Trừng khẽ nhíu mày, cô buồn cười mà nhìn anh một cái, “Không biết, còn tưởng rằng anh tới phỏng vấn đâu, mặc chính thức như thế làm cái gì.”
Lê Dữ ngượng ngùng mà cười nói, “Chính thức chút sẽ không gây lỗi, anh sợ đến lúc đó mặc quá tùy tiện, chú và dì sẽ không thích.”
“Tụi mình đi thôi, bọn họ đang ở nhà chờ đó.” Thư Trừng cười cười.
Quà Lê Dữ mang có hơi nhiều, một người cũng xách không hết, Thư Trừng giúp đỡ xách rất nhiều, hai người mới đi vào tiểu khu.
Khi Lê Dữ đi ra vẫn là đội mũ lưỡi trai, vốn là sợ bị người khác nhận ra anh. Mặc đồ vest kết hợp với mũ lưỡi trai như vậy, cũng vẫn là khiến người khác chú ý.
Chú bảo vệ liền nhìn chằm chằm vào anh. Cũng may ông ấy quen mặt Thư Trừng, cũng liền không có nói cái gì.
Vào cửa trước, Lê Dữ vội vàng tháo mũ xuống, rồi mới hít sâu một hơi, ý bảo Thư Trừng anh đã chuẩn bị tốt.
Thư Trừng mím môi cười, lấy chìa khóa ra mở cửa.
Vừa vào nhà, cô liền kêu vào trong nhà: “Mẹ ơi, Lê Dữ tới rồi.”
Phùng Lan Anh đang ở phòng bếp bận việc sau khi nghe thấy tiếng kêu, lập tức vọt ra, trong giọng nói mang theo chút không thể tin tưởng, “Đây là Lê Dữ?”
“Cháu chào dì ạ.” Lê Dữ nhanh chóng chào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-mot-chut-cung-khong-dang-yeu/1710537/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.