Lê Dữ chỉ cảm thấy đến một mảnh mềm mại dán trên môi anh, trong nháy mắt, anh liền mở to mắt.
Anh cứng đờ mà cử động một cái cũng không dám, tim đập thịch thịch thịch, giống như bị lây bệnh vậy, cổ, lỗ tai đều đỏ như sắp chảy máu.
Lúc này trong lòng Lê Dữ chỉ có một phản ứng, đó chính là mình bị hôn.
Hôn môi chỉ có kéo dài hơn mười giây, Thư Trừng liền buông anh ra.
Cô mỉm cười mà nhìn Lê Dữ, thấy anh giống như tôm luộc vậy, liền cảm thấy vô cùng buồn cười.
Nhưng giây tiếp theo, Lê Dữ đã nhảy lên, sau đó liền nhanh chóng trốn vào trong phòng vệ sinh.
Thư Trừng nhìn bóng dáng hốt hoảng mà chạy của anh, không khỏi mà bật cười.
Tại sao lại có người như thế ngây thơ, thật là đáng yêu.
Một lát sau, Thư Trừng thấy Lê Dữ còn chưa ra, liền đi đến bên ngoài phòng vệ sinh nghe, nhưng bên trong không hề có động tĩnh.
Cô gõ cửa, “Lê Dữ, anh ở bên trong làm cái gì vậy? Còn chưa ra?”
Mới vừa nói, Lê Dữ liền mở cửa ra, tóc và trên mặt còn có bọt nước, hình như là vừa mới rửa mặt xong.
“Trên, trên mặt có hơi nóng, liền, liền rửa mặt.” Lê Dữ lắp bắp mà nói.
“Không phải anh nói phải làm chút gì sao? Như thế nào? Thẹn thùng?” Thư Trừng dựa vào cạnh khung cửa, cười đến giống như một đứa lưu manh vậy.
Cô phát hiện chọc Lê Dữ là một chuyện rất đơn giản, cũng rất có ý tứ.
Lê Dữ hoảng loạn mà chớp chớp mắt, “Thời gian không còn sớm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-mot-chut-cung-khong-dang-yeu/1710532/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.