Ăn tết đơn giản chính là các loại thăm người thân, ăn tiệc cưới, Thư Trừng không thích náo nhiệt, thành thành thật thật mà làm tổ ở nhà.
Cuối năm, Thư Trừng một lần nữa trở lại Thanh Viễn, kỳ nghỉ của cô dài hơn so với người khác, cũng nên thấy đủ.
Đi làm ngày đầu năm, ánh mắt đầu tiên Thư Trừng thấy Giả Dung Dung liền cười.
Giả Dung Dung buồn bực mà nhíu mày, “Cô đã là người thứ tư thấy tôi liền cười.”
“Không có việc gì không có việc gì, chỉ tròn một chút.” Thư Trừng nhìn Giả Dung Dung trên mặt tròn một vòng, nhanh chóng an ủi cô ấy một tiếng.
“Không cần gạt tôi, tôi đã cân rồi, nặng lên tám cân!” Giả Dung Dung thở phì phì mà nói.
“Nhất định là mùa đông mặc quần áo quá nhiều mới như vậy.” Thư Trừng lại nói một câu.
“Tôi cởi hết quần áo, chỉ mặc áo ngủ, chỉ thiếu trần truồng mà đứng ở trên cân điện tử.” Giả Dung Dung mắt trợn trắng, ngồi xuống.
Thư Trừng thật sự nghĩ không ra lời an ủi gì, nghẹn đã lâu mới nói nói: “Kỳ thật, cô như vậy cũng rất đẹp, làn da thoạt nhìn rất tốt.”
“Cảm ơn cô an ủi tui, nhưng bây giờ tôi bình tĩnh không được, tôi sợ đến lúc đó đi dạy học, tụi sinh viên sẽ cười nhạo tôi.” Giả Dung Dung có chút uể oải.
“Trong lúc cô mập lên, bọn họ cũng sẽ mập lên, cô không cần lo lắng.” Thư Trừng cười nói.
“Cũng đúng ha, Tết nhất này, lại không phải chỉ có một mình tôi ăn quá nhiều.” Giả Dung Dung tức khắc cảm thấy trong lòng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-mot-chut-cung-khong-dang-yeu/1710531/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.