Hôm nay Lê Dữ cũng là bớt thời giờ tới, cuộc gọi của anh Tần một lần lại tới một lần không ngừng gọi tới.
Anh bực bội mà cúp mắt, có chút giận dỗi mà trách mắng với cái điện thoại: “Tại sao lại phiền người như vậy!”
Thư Trừng thấy, chỉ là nhẹ nhàng lắc đầu, “Nghe máy đi.”
Lê Dữ ủy khuất mà ngẩng đầu, “Chúng ta mới xác định quan hệ, anh không muốn tách ra với em.”
“Nghe máy đi, công việc cũng rất quan trọng.” Thư Trừng bất đắc dĩ mà khuyên nhủ.
Thư Trừng mới vừa nói xong, cuộc gọi của anh Tần lại tới nữa.
Lê Dữ đón nhận ánh mắt của Thư Trừng, rũ đầu tiếp điện thoại, “A lô?”
“Anh gọi nhiều cuộc như vậy, thế nhưng em đến bây giờ mới nghe máy! Cúp điện thoại của anh làm cái gì!” Điện thoại vừa thông, anh Tần liền quát.
“Tìm em làm cái gì?” Lê Dữ hừ một tiếng.
“Em nói làm cái gì hả! Đương nhiên là công việc rồi! Bộ phim điện ảnh của em mới vừa quay xong, không cần tuyên truyền sao! Còn có quảng cáo anh nhận cho em, em nhanh chóng trở về cho anh!” Anh Tần tức giận mà nói.
“Được, ngày mai em trở về.” Lê Dữ buồn bực mà trả lời.
“Cái gì ngày mai, trở về ngay bây giờ! Anh đã đặt vé máy bay cho em rồi, em nhanh chóng đi!” Anh Tần gọi quát, “Đừng để cho anh bây giờ qua bắt em đi đó.”
“Rồi rồi, em biết rồi.” Lê Dữ nói xong, liền cúp máy.
Thấy sắc mặt của anh không vui, Thư Trừng thở dài: “Bảo anh trở về thì cứ trở về đi.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-mot-chut-cung-khong-dang-yeu/1710527/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.