“Con gái của hiệu trưởng cũng chỉ có như thế sao……”
Người nọ giọng điệu ngả ngớn, âm cuối cùng còn mang theo một chuỗi tiếng cười sung sướng.
Lời nói này còn văng vẳng bên tai, Thư Trừng nhớ rất rõ ràng mỗi một chữ, mỗi một tiếng, còn có biểu tình và giọng điệu ngay lúc đó của Kỷ Lăng.
Ngực giống như bị thủy triều mạnh mẽ dữ dội lấp kín vậy, cô buồn đến hốt hoảng, cô buồn đến không thở nổi.
“Tại sao anh lại biết tôi ở đây?” Thư Trừng giọng điệu lạnh lùng cứng rắn, một đôi mắt đen sâu kín mà nhìn Kỷ Lăng.
Kỷ Lăng cởi đai an toàn, trực tiếp xuống xe, một đôi chân dài vài bước đã đi tới trước mặt Thư Trừng.
Cho dù rất nhiều năm không gặp, Kỷ Lăng cũng giống như trong lúc ban đầu khi đó tuấn lãng. Đồng phục thành đồ vest, tăng thêm chính là khí chất thành thục của người đàn ông.
Nhưng ở Thư Trừng xem ra, bên trong lại vẫn là một tên văn nhã bại hoại.
“Bạn học cũ đã lâu không gặp, liền chào đón như thế sao?” Kỷ Lăng hơi hơi mỉm cười.
Thư Trừng châm chọc mà cười một tiếng, “Kỷ Lăng, anh thật đúng là khôi hài, bộ dáng giả mù sa mưa này vẫn là giống như năm đó làm người buồn nôn.”
Kỷ Lăng hô hấp nhanh hơn vài phần, anh ta nhanh chóng thu liễm cảm xúc, rồi mới mở miệng nói: “Nhiều năm không gặp như thế, cô nhưng thật ra biến hóa rất lớn, nói chuyện cũng trở nên độc ác thêm.”
Thư Trừng cũng không để ý tới anh ta, tiếp tục hỏi: “Tôi hỏi lại một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-mot-chut-cung-khong-dang-yeu/1710503/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.