Trong anh ta lập tức tràn ngập cảm giác tội lỗi, định thần, thu lại những lời nói đã ra đến đầu môi, quay sang hỏi với giọng quan tâm: “Em sao vậy? Vẫn còn để tâm chuyện vừa nãy sao?”Nhìn thấy ả ta buồn rầu không rõ lý do, anh ta vừa giúp ả ta vén những sợi tóc rơi trên mặt lên vừa an ủi bằng giọng ấm áp: “Em muốn thử váy cưới phong cách khác không? Đừng để những người không liên quan làm ảnh hưởng tâm trạng.”Nghê San gật gật đầu, ân cần nói: “Hay là … Cảnh Thâm anh vẫn nên đi xem thử đi! Váy cưới chọn lúc nào cũng được nhưng Niệm Niệm thật sự xảy ra chuyện gì thì suốt đời này em cũng không thể tha thứ cho chính mình.”Khoảng giữa hai lông mày của Lục Cảnh Thâm lập tức trở nên lãnh đạm: “Lần này không ngoài dự đoán thì lại là trò đùa của cô ta, em đừng để trong lòng.”Nghê San: “Nhưng …”“Không có nhưng nhị gì hết.” Lục Cảnh Thâm chen ngang lời nói của cô: “San San, cô ta hại em còn chưa đủ hay sao? Anh biết em hiền lành lương thiện nhưng đối với loại người như cô ta không đáng để em lãng phí sự nhân từ của mình.”Quan Doanh khi vừa tìm lại được giọng nói liền chen mồm phối hợp: “Đúng vậy! Tổng giám đốc Lục nói rất đúng! San San cậu đừng có nghĩ vết sẹo lành rồi mà quên đi nỗi đau lúc ấy! Vì để cướp tổng giám đốc Lục từ tay cậu mà cô ta đã làm ra bao nhiêu chuyện quá đáng? Cố ý chọn đúng thời gian này chơi trò mất tích
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-moi-la-an-nhan-cuu-nam-chinh/2897053/chuong-25.html