Thu Thanh Duy thấy vẻ mặt đắc ý của hắn, không khách khí liền tạt nước lạnh vào đầu hắn: “Xem ra khả năng điều tra của thiếu gia Hạ đây chỉ ở mức trung bình, chỉ điều tra ra thân phận của tôi, mà không điều tra được tôi là người sắp chết hả? Hay là anh có sở thích đặc biệt, thích cùng người mắc bệnh nan y nói chuyện yêu đương trên giường bệnh hả?”
“Cái gì?” Hạ Minh sửng sốt, rõ ràng bị tin tức đánh tới ứng phó không kịp.
“Anh còn muốn tôi nói rõ hơn không? Tôi sắp chết rồi, dài nhất cũng sống không quá tháng 8, tối nay tôi phải rời khỏi thành phố Lạc tìm một nơi an tĩnh để an nghỉ, anh nghe hiểu không?”
Hạ Minh có chút sửng sốt: “Cô… nói đùa sao?”
“Anh nghĩ là tôi đang nói đùa à?”
Hạ Minh nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đó, luôn hy vọng tìm ra dấu vết của việc nói dối. Nhưng đáng tiếc, vẻ mặt của cô quá nghiêm trọng, cô trông như sắp chết.
Cậu ta trầm mặc một hồi lâu, muôn vàn cảm xúc đan xen trong cuống họng, cuối cùng chỉ biết thở dài: "Thật là... đáng tiếc.”
Khó lắm mới gặp được một người phụ nữ mà cậu ta rung động, cậu ta nghĩ rằng thật tuyệt vời nếu sống cùng cô trong suốt quãng đời còn lại của mình nhưng không ngờ rằng cô sẽ không có những năm tháng cuối đời.
Cô không muốn tỏ ra buồn bã trước mặt người ngoài, Thu Thanh Duy mở cửa xe chuẩn bị rời khỏi, trước khi đi còn dặn dò câu: “Tôi nghĩ anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-moi-la-an-nhan-cuu-nam-chinh/2896923/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.