Thu Thanh Duy không để ý lắm, nhưng biệt thự Phong Lan là của hồi môn của Thu Niệm, nên không thể để nó đốt như vậy được: "Nhớ đòi Lục Cảnh Thâm tiền sửa chữa biệt thự."
Thư ký Chu nhận lệnh, ghi chuyện này vào sổ ghi nhớ và chuẩn bị thu xếp sớm.
Trong lúc trò chuyện, chiếc xe dừng trước cửa của Thu thị.
Thu Thanh Duy không vội xuống xe mà nhìn tòa nhà sừng sững qua cửa kính xe.
Lần trước khi đến đây cô vẫn còn đang đi học, một giây trước cô còn đang chạy như bay trên đường đua, nhưng giây tiếp theo cô đã ngồi trong một đại sảnh xa lạ tay bưng một tách cà phê đã lạnh, bị ép buộc phải tiếp nhận cuộc đời của một người khác.
Lúc đó, cô vừa tức giận vừa không muốn, nhưng cô không còn cách nào khác đành chấp nhận hiện thực rằng mình là một bệnh nhân nan y sau này sẽ có một cái chết thảm thương.
Nhưng bây giờ xem ra cô thật sự rất may mắn, nếu không có chuyện xuyên sách thì cô sẽ không bao giờ gặp được Bạc Nguyên Triệt … và những anh chàng dễ thương trong phòng làm việc kia.
Nghĩ đến đây, cô không nhịn được nhấn vào vị trí định vị trên điện thoại di động, hai chấm đỏ trên màn hình cách nhau 1.800 km.
Trước khi rời khỏi thành phố Lạc, Bạc Nguyên Triệt đã dặn dò cô nhất định bật định vị di động lên, như thể lo lắng cô sẽ không bao giờ quay trở lại vậy.
Đầu ngón tay cô nhẹ nhàng quét qua ảnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-moi-la-an-nhan-cuu-nam-chinh/2896823/chuong-101.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.