"Việc tiếp quản Thu thị là việc tôi đã suy nghĩ rất kỹ rồi mới quyết định. Nếu các vị cảm thấy tôi không có đủ năng lực gánh vác, vậy không bằng như thế này, tôi sẽ bán 80% cổ phần của Thu thị đi, trực tiếp tuyên bố phá sản, để tránh không làm tổn hại đến công ty, các vị thấy thế nào?"
Dựa vào đâu! Đúng là tàn nhẫn mà! Một lời không thích hợp liền bán cổ phần đóng cửa công ty, thế này thì ai mà chọc nổi?
Mọi người đều là dựa vào phần trăm hoa hồng của công ty, công ty không kinh doanh nữa thì họ còn tiết kiệm tiền kiểu gì được nữa, chiêu này của Thu Thanh Duy hoàn toàn đánh trúng vào trọng điểm của mọi người, trong phòng không ai nói một lời nào.
Thư ký Chu vẫn lo lắng cho cô, dù sao thì lão gia đã qua đời, tiểu thư lại là một cô bé mồ côi không nơi nương tựa, làm sao đối phó được với tất cả những người này được? Kết quả là ông ấy đã nghĩ nhiều rồi, câu nói đầu tiên của cô đã chặn họng toàn bộ những người này, cô có thể chiếm thế thượng phong, lấy được toàn quyền phát biểu, cho dù những người này có oán giận cũng không thể làm gì được.
Có người không cam tâm, nhịn được một hồi, không nhịn được tiếp tục thuyết phục, cố gắng xua tan ý định tiếp quản công ty Thu Thanh Duy: "Tiểu Thu à, quản lý một công ty không đơn giản như cháu nghĩ đâu, tất cả các chuyện lớn chuyện nhỏ gì cũng đều cần cháu đưa ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-moi-la-an-nhan-cuu-nam-chinh/2896804/chuong-103.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.