Lục Cảnh Thâm không thể không nhìn cô đầy hoài nghi.
Người con gái dịu dàng trong ký ức thời niên thiếu, bây giờ lại trở nên sắc bén cứng rắn, tuyệt tình như thành một con người khác vậy.
“Niệm Niệm!” Anh ta đẩy bảo vệ ra, không chịu rời đi, ánh mắt ngầm ngầm chịu đựng nhìn cô hỏi: “Nhất thiết phải như thế này sao? Chúng ta quen biết bao nhiêu năm, bỏ lỡ nhiều năm như vậy, vì sao vẫn lựa chọn tiếp tục dằn vặt lẫn nhau chứ?”
“Anh cũng biết là dằn vặt.” Thu Thanh Duy lạnh lùng nhìn anh ta: “Vậy tại sao còn không mau đi?”
Lục Cảnh Thâm cất giọng cao, kích động lớn tiếng: “Niệm Niệm! Hãy cho anh một cơ hội nữa! Anh đảm bảo, sẽ bù đắp tất cả lỗi lầm trong quá khứ!”
“Muộn rồi.” Thu Thanh Duy ra hiệu cho bảo vệ đừng đứng ngây ra đó nữa, quay người một lần nữa trở lại phía bên cạnh Cố Trì, chỉ ném dứt khoát một câu cho anh ta: “Kết thúc ở đây thôi, Lục Cảnh Thâm.”
Trong khoảnh khắc đó, anh ta cơ hồ nghe được tiếng tim vỡ vụn, đau đến nỗi lục phủ ngũ tạng của anh ta như muốn nổ tung.
Hất tay của bảo vệ, anh ta cố chấp đứng yên chỗ đó, nhìn chằm chằm vào bóng dáng Thu Thanh Duy, từng chữ từng chữ một thốt ra một cách nặng nhọc: “Thu Niệm, anh hỏi em, em thật sự không yêu anh một chút nào sao? Em nói thật lòng đi!”
Thu Thanh Duy đang định muốn nói: “Đương nhiên”, nhưng thời khắc đó, tim lại nhói đau, cổ họng như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-moi-la-an-nhan-cuu-nam-chinh/2896791/chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.