Cố Trì đón lấy, cảm ơn một tiếng, đợi sau khi thư ký Chu rời đi, mới đỡ Thu Thanh Duy đến ghế sofa ngồi xuống.
“Em sao vậy?” Anh ấy nói xong liền đưa khăn tay sạch sẽ cho cô, ánh mặt lộ ra sự nghi ngờ.
Thu Thanh Duy cảm ơn ý tốt của anh ấy nhưng không nhận, tự mình lau đi nước mắt, dùng âm thanh cuối cùng cũng tìm lại được nói với anh ấy: “Em cũng không rõ, vừa rồi giống như bị cái gì khống chế, không nói ra thành lời.”
Im lặng một hồi, cô nói tiếp: “Trước đây tình huống tương tự cũng từng xảy ra.”
Cố Trì: “Em nói ra xem thử.”
Thu Thanh Duy đem thời gian và tình huống hai lần trước xảy ra kể với anh ta, Cố Trì nhớ lại một phen, sắc mặt đột nhiên thay đổi, anh ấy nhìn chằm vào Thu Thanh Duy một hồi lâu, mới mở miệng, nói với em ấy: “Lần đầu xảy ra là khi anh nói với Lục Cảnh Thâm chuyện em bị bệnh nan y, lần thứ hai là Lục Cảnh Thâm tự sát.”
Đáp án nhanh chóng được sáng tỏ, Thu Thanh Duy với anh ta đồng thanh kêu lên: “Vì vậy … tình cảm còn sót lại trong thân thể này vẫn chưa biến mất?”
Sau khi phát hiện ra chuyện này Thu Thanh Duy cũng không có mấy ngạc nhiên, dù sao Thu Niệm mới là chủ nhân thực sự của thân thể này, lại yêu cố chấp Lục Cảnh Thâm như vậy, mặc dù linh hồn biến mất, việc còn sót lại chút tình cảm cũng là điều hiển nhiên.
Cố Trì đem trà nóng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-moi-la-an-nhan-cuu-nam-chinh/2896790/chuong-111.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.