Thanh niên với dung mạo gọn gàng cùng thiếu nữ có nụ cười rạng rỡ, sánh đôi bên nhau trên bục giảng, thật xứng đôi.
Bạc Nguyên Triệt đã nhớ ra rồi.
Tống Sân Sân này không phải là người năm suốt ngày quấn lấy anh sao?
Nhớ lại những hành động vĩ đại của cô ấy khiến anh ta đau đầu.
Nhìn thấy dáng vẻ của anh, liền biết là anh nhớ ra rồi, Tống Sân Sân xoá sạch mất mát vừa mới cảm nhận được, tươi cười nói: "Nhớ ra rồi phải không? Mỗi ngày tớ lởn vởn trước mặt cậu, làm sao có thể không nhớ tôi?"
Thu Thanh Duy chỉ biết im lặng, cô ấy đang cúi đầu nhìn xuống bức ảnh kia.
Rất nhanh đã chú ý tới một chi tiết ——
Trên cả hai mặt của bức ảnh, các từ "học bá nam" và "học bá nữ" được đánh dấu bằng bút dạ màu hồng, một trái tim được xâu chuỗi với hai mũi tên đối diện ở giữa.
Có những hình vẽ nguệch ngoạc tương tự ở những nơi khác trong cuốn sổ lưu niệm, đó là những dấu vết do các sinh viên tốt nghiệp để lại khi họ làm cuốn sổ lưu niệm.
Thu Thanh Duy ngay lập tức hiểu những gì chủ nhiệm lớp vừa nói.
Đây không phải là nữ học bá của trường khiến anh khóc sao?
Cô liếc nhìn Bạc Nguyên Triệt đầy ẩn ý, đột nhiên mất hứng lật giở cuốn sổ lưu niệm, trong lòng dấy lên một ngọn lửa ghen tuông.
"Bạn học cũ gặp lại nhất định không ít chuyện để nói, hai người cứ từ từ hồi tưởng về chuyện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-moi-la-an-nhan-cuu-nam-chinh/2896715/chuong-149.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.