Một lúc sau, một bóng đen che trước mặt cô, nhưng đó không phải là Bạc Nguyên Triệt, mà là Tống Sân Sân - người từ kho lưu trữ đuổi theo ra đây.
Không có Bạc Nguyên Triệt ở đây nghĩa là cô ấy sẽ bớt lo lắng hơn, vì vậy Tống Sân Sân sẵn tiện liền mở lời: "Tôi thích anh ấy, đến bây giờ tôi vẫn thích anh ấy, tôi đã ở lại trường cấp 2 số 1 và nghĩ rằng một ngày nào đó anh ấy có thể quay lại."
Ngọn lửa ghen tuông đã trở lại.
Thu Thanh Duy nhìn cô ấy, cô cảm thấy không hiểu tại sao: "Cô nói với tôi làm gì? Tại sao khi anh ấy quay lại cô không nói với anh ấy những lời này?"
"Tôi là muốn chính miệng nói cho anh ấy biết." Lời nói của Tống Sân Sân bộc lộ sự chỉ trích: "Nhưng cô không phải không cho sao?"
Nghe tới khẩu khí tuyên chiến này!
Thu Thanh Duy cười nhẹ: "Cô có miệng muốn nói gì thì nói ai có thể ngăn được cô."
"Tôi nghĩ rằng một người xuất sắc như anh ấy sẽ thích những cô gái giống anh ấy, vì vậy tôi đã học tập chăm chỉ và cố gắng để bắt kịp với anh ấy, nhưng không ngờ rằng nỗ lực của tôi đã sai hướng. Tôi phải nói rằng ngay cả những người đàn ông ưu tú cũng thiếu hiểu biết về mặt này."
Tống Sân Sân nhìn cô chằm chằm với vẻ mỉa mai khó tả: "Trên khuôn mặt này hẳn cô động không ít dao kéo đúng chứ? Chỉnh sửa thật sự cũng xinh đẹp, chuẩn bị ra mắt sao?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-moi-la-an-nhan-cuu-nam-chinh/2896714/chuong-150.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.