Xét cho cùng, đây là tác phẩm chỉ xếp sau con tàu du lịch sang trọng của quốc gia "Prince", cho dù đó là khối lượng, hình dáng hay từng chi tiết thì cũng đều là bước nhảy vọt lớn về kỹ thuật tàu thuyền, khiến bao người kinh ngạc.
Trong cabin, ban nhạc đang chơi một giai điệu tao nhã và uyển chuyển.
Bạc Nguyên Triệt dẫn Thu Thanh Duy đến bên bàn đặt trước, trong đây, Tô Ngạn cùng với những người khác đã đến trước đó và đang dặn dò người phục vụ mang rượu sâm panh lên.
"Kính chị Duy." Mọi người nâng ly và nói một cách chân thành: "Em chúc chị mau chóng bình phục!"
"Cảm ơn." Thu Thanh Duy cầm chiếc ly lên trước mặt và cụng ly với mọi người, khi cô đang chuẩn bị uống thì một bàn tay ở bên cạnh bất ngờ đưa ra chặn lấy ly của cô.
Bạc Nguyên Triệt không quên lời khuyên của bác sĩ, thay cô uống ly sâm panh này rồi lắc lắc ly rỗng giải thích: "Em không thể chạm vào rượu"
"Yo, có bạn trai tự giác như vậy sao?"
"A Triệt, lúc trước là cậu giả bộ không hiểu đúng không? Giờ lại hiểu chuyện vậy!"
"Sao cậu dám quản chuyện của chị Duy vậy? Chị Duy, mau đánh cậu ta đi!"
Cái việc bị gán tội mà không hề báo trước này khiến cho anh lo lắng cô sẽ hiểu lầm, Bạc Nguyên Triệt liền vội vàng giải thích: "Anh không có ý muốn quản em … chỉ là vết thương của em vẫn chưa lành hẳn … sức khỏe quan trọng, anh sẽ uống rượu cùng em khi em
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-moi-la-an-nhan-cuu-nam-chinh/2860681/chuong-177.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.