Thu Thanh Duy rút tay ra khỏi lòng bàn tay anh và nhắc nhở: "Tay trái của em bị phế rồi, sau khi hồi phục cũng sẽ để lại di chứng, kiếp này không thể nào đua xe được nữa."
Bạc Nguyên Triệt: "Chúng ta có thể điều trị từ từ."
Thu Thanh Duy nhìn vào mắt anh, nở một nụ cười yếu ớt: "Từ từ chữa trị cũng không thể khỏi hẳn, anh cũng biết mà."
"Tiểu Duy …" Bạc Nguyên Triệt im lặng rồi lại nắm lấy tay cô: "Điều này không hề ảnh hưởng tới quan hệ giữa anh và em. Điều anh thích chính là em, em chính là người anh thích, không phải điều gì khác."
Cô không muốn làm cho tâm trạng của mình trở nên tồi tệ vào lúc này, nhưng …
"Mất đi đường đua của Thu Thanh Duy, không phải mất đi Thu Thanh Duy."
Bóng dáng của người phụ nữ biến mất dần ở lối vào của phòng ăn.
Bạc Nguyên Triệt nhìn bàn tay trống trải của mình, anh đờ đẫn nhìn theo cô.
Những người trong bàn nhìn nhau, không ai nghĩ rằng bầu không khí sẽ đột ngột trở nên xấu đi, Quý Ninh và Tô Ngạn nhìn nhau, đưa tay đẩy vai Bạc Nguyên Triệt: "Cậu vẫn còn nhìn cái gì? Còn không mau đuổi theo?"
"A …" Bạc Nguyên Triệt định thần lại, nghĩ đến gió lạnh trên boong tàu, anh vội cầm theo áo khoác của Thu Thanh Duy đứng dậy, nói xin lỗi với mọi người, quay đầu sải bước ra ngoài.
Là anh không tốt, lẽ ra anh không nên đề cập đến chuyện kết hôn cho đến khi cô thoát khỏi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-moi-la-an-nhan-cuu-nam-chinh/2860679/chuong-178.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.