Làm sao mà Lục Cảnh Thâm có thể bằng lòng cơ cứ?
Anh ta cười một cách hờ hững, khóe miệng nhếch lên thành đường vòng cung tàn nhẫn: "Tôi không còn Niệm Niệm, làm sao tôi có thể để cho các người sống tốt chứ? Nếu Niệm Niệm không thể trở lại, thì để cô ta chôn cùng với cô ấy vậy!"
Anh ta nói với giọng điệu nhấn mạnh hơn.
Việc hô hấp vốn đã khó khăn vì bị vắt kiệt lượng oxy cuối cùng, Thu Thanh Duy mở miệng, gần như bị nghẹt thở.
Mặc dù cướp người lúc này sẽ rất nguy hiểm nhưng Bạc Nguyên Triệt không quản nhiều chuyện nữa và Tiểu Duy của anh đang sắp bị bóp cổ đến chết.
"Anh buông tha cho cô ấy đi!" Anh xông lên và vật lộn với Bạc Nguyên Triệt
Trong lúc giành giật, Bạc Nguyên Triệt đã buông tay.
Thật đáng tiếc là tốc độ nắm lấy Thu Thanh Duy của Bạc Nguyên Triệt vẫn chưa thể sánh được với trọng lực, lúc anh đưa tay về phía cô, thậm chí anh còn không thể nắm được vạt áo của cô. Thế nên, anh chỉ có thể nhìn cô rơi khỏi lan can của con tàu du lịch!
Vào khoảnh khắc ấy, trái tim anh dường như đã ngừng đập.
Chùm pháo hoa cuối cùng phía chân trời đã tắt dưới mắt anh, anh chỉ có thể nhìn thấy biển đen vô biên, giống như cánh cửa địa ngục đang rộng mở để nhấn chìm người mà anh yêu quý nhất.
"Tiểu Duy …"
Trong tiếng hét hoảng loạn, anh theo bản năng trèo qua lan can và vươn người lên nhảy về
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-moi-la-an-nhan-cuu-nam-chinh/2860676/chuong-180.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.