Cô y tá nhìn vào phòng và quyết định làm người hòa giải: "Vậy thì tôi sẽ vào giúp cô thuyết phục cô ấy."
Bạc Nguyên Triệt: "Sao có thể làm phiền cô được..."
"Ôi chao, anh đối với cô Thu không thể chê đâu được. Mọi người đều có thể nhìn thấy. Hơn nữa, hôm nay lại là đêm giao thừa, hai người hòa thuận với nhau không phải tốt hơn sao?"
Cô ấy nghĩ rằng đó chỉ là mâu thuẫn nhỏ giữa những người yêu nhau thôi, mỉm cười bước vào, định thuyết phục Thu Thanh Duy đừng giận Bạc Nguyên Triệt nữa, một người bạn trai đối xử hết lòng với cô như vậy thật sự là soi đèn cũng rất khó tìm được nha.
Kết quả, cô ấy nhìn thấy bệnh nhân vừa mới tỉnh dậy không lâu, đôi môi sưng đỏ, vừa nhìn là đã biết bị chịu đủ sự tàn phá rồi.
Cô y tá trầm mặt xuống, cũng không khuyên cô nữa, bước chân đi ra ngoài.
Bạc Nguyên Triệt vẫn chờ ở cửa, thấy cô vừa bước vào đã đi ra, không khỏi kinh ngạc: "Nhanh như vậy sao?"
Cô y tá trợn tròn mắt, trở lại vẻ chán ghét trước đây, ném cho anh ta một câu: "Hừ! Cầm thú!"
Bạc Nguyên Triệt:???
Vào giờ ăn trưa, Bạc Nguyên Triệt mới đường đường chính chính tìm được lý do đi vào phòng bệnh.
Dọn dẹp xong chiếc bàn nhỏ trên giường, anh đặt đồ ăn thanh đạm cho bệnh nhân lên, đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, bàn tay đang đưa thìa cho cô lại đột ngột dừng lại giữa chừng.
Thu Thanh Duy nhìn anh, hơi nheo mắt.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-moi-la-an-nhan-cuu-nam-chinh/2860666/chuong-190.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.