Tô Đào vẫn còn nhớ con quái vật bò trườn được đưa đến viện nghiên cứu Đông Dương là còn nguyên vẹn.
Thời Tử Tấn trực tiếp thừa nhận:
"Bắt một con cũng là bắt, vừa lúc chúng xuất hiện cùng nhau, thì bắt cả hai luôn, vừa hay anh thấy em thiếu vũ khí cận chiến, liền tìm một vị đại sư, ông ấy rất giỏi rèn các loại vật phẩm thần kỳ, chế tạo cho em chiếc vòng tay này, tuy hình dáng hơi xấu, nhưng bù lại rất thiết thực."
Tô Đào mím môi nói nhỏ một câu cảm ơn.
Cô thật sự rất thích vũ khí này, cũng không để ý hình dáng nó xấu, đây chính là thứ có thể cứu mạng vào thời khắc mấu chốt.
Nhưng vui mừng thì vui mừng, cô vẫn cẩn thận hỏi: "Anh không báo cáo sao?"
Bất kỳ thứ gì quân tiên phong mang về từ bên ngoài đều phải báo cáo, đều thuộc về tài sản công cộng của Đông Dương.
Huống chi là một con quái vật bò trườn khác.
Hiện tại căn cứ nào cũng muốn chia một cái chân, cái đầu, hay con mắt gì đó, rất quý hiếm.
Thời Tử Tấn nghiêm túc nói: "Anh săn bằng danh nghĩa cá nhân, không cần nộp."
Tô Đào kinh ngạc nhìn anh.
Điều này không giống Thời thiếu tướng công tư phân minh trong ấn tượng của cô.
Anh vậy mà cũng có... tư tâm.
Điều này khiến Tô Đào hơi vui mừng, đôi mắt hạnh nhân xinh đẹp cười híp mắt.
Thời Tử Tấn nhìn nụ cười của cô, trong lòng đột nhiên thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Chuyến đi sinh tử này, anh đột nhiên hiểu ra, lời thề mà anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-mo-khoa-he-thong-nha-tro-o-mat-the/4847698/chuong-510.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.