Tô Đào để Mạnh Hiểu Bác dẫn lão Tề và những người khác đi một chuyến, chưa đến mười lăm phút đã khiêng Mạnh Thiến bị trói như bánh chưng trở về.
Mạnh Thiến tóc tai bù xù, quần áo cũng bị rách vài chỗ, nước mắt lưng tròng, cứ nhìn Tô Đào với đôi mắt vừa kiên cường vừa cầu xin.
Tô Đào thở dài bảo người ta cởi trói cho cô ta.
Mạnh Thiến chắc là đã bị đánh, chân hơi khập khiễng, nhưng vừa được cởi trói liền quỳ xuống chân Tô Đào, nghẹn ngào nói:
"Bà chủ Tô, tôi biết cô là người tốt, nếu không cũng sẽ không giam giữ bố tôi mà không gϊếŧ ông ấy, càng sẽ không ra tay cứu tôi, Mạnh Thiến không biết lấy gì báo đáp!"
Tô Đào có chút bất lực nói:
"Tôi khuyên cô vẫn nên rời đi thì hơn, tôi không thể đồng ý với yêu cầu của cô, bố cô là người của lão trạm, thả ông ấy ra chẳng khác nào tự vả mặt Bàn Liễu Sơn của tôi, để người ngoài thấy chúng tôi dễ bắt nạt, ai cũng có thể chà đạp Bàn Liễu Sơn."
Mạnh Thiến lau nước mắt trên mặt, kiên cường như bông hoa nhỏ mọc lên từ khe đá:
"Bà chủ Tô, mấy ngày nay tôi đã nghĩ thông suốt rồi, cũng biết là làm khó cô rồi, tôi đã bỏ ý định đó rồi."
"Tôi... tôi có thể gặp bố tôi không, tôi không có ý gì khác, tôi chỉ muốn ông ấy thấy rõ Đàm Dũng đối xử với lòng trung thành của ông ấy như thế nào, mười năm đấy, bà chủ Tô, cô có đối xử như vậy với cấp dưới đã trung
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-mo-khoa-he-thong-nha-tro-o-mat-the/4847537/chuong-349.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.