Thời Tử Tấn hơi sững người, không nhịn được dùng "mắt thăm dò" quan sát cô, nhưng không thấy dấu vết thức tỉnh.
Bèn gật đầu nói: "Anh sẽ cẩn thận."
Tô Đào nhanh chóng chạy lên lầu, nhưng lại dừng lại, quay đầu chạy về, hét lên với anh:
"Em vẫn thích anh hùng còn sống hơn, xin anh hãy bảo vệ tốt bản thân."
Một đêm không ngủ.
Tô Đào bị điện thoại của cô Thịnh Vu Lam đánh thức.
"Bà chủ Tô, Lâm Phương Tri hôm nay xin nghỉ sao? Sao giờ này sắp mười một giờ rồi mà vẫn chưa thấy em ấy đến lớp?"
Tô Đào lập tức tỉnh táo, bò dậy gọi tên Lâm Phương Tri trong phòng khách.
Giang Dữ lặng lẽ xuất hiện, lạnh nhạt nói:
"Cậu ta từ chiều hôm qua đã không còn ở trong nhà này rồi."
Tô Đào giật mình, vội vàng gọi điện cho Tề Vân Lam, bảo cô ấy kiểm tra hành tung của Lâm Phương Tri.
Cuối cùng phát hiện cậu ta căn bản chưa từng ra khỏi cửa.
Tô Đào nhíu mày, cúp điện thoại gọi vào không khí:
"Phương Tri? Chị biết em ở trong không gian, nghe thấy chị nói, mau ra đây, đừng làm chị lo lắng."
Không có động tĩnh.
Tô Đào lại tìm khắp nhà một lượt, phát hiện chiếc chăn nhỏ của cậu ta biến mất, liền đoán ra đứa trẻ nhạy cảm này có lẽ đã bị kí©h thí©ɧ gì đó.
Vì trừ lúc mới đầu không có cảm giác an toàn mới ngày nào cũng ôm chiếc chăn rách của mình, sau đó dần dần không còn dựa dẫm vào cảm giác an toàn mà chiếc chăn mang lại nữa.
Đôi khi còn vứt lung
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-mo-khoa-he-thong-nha-tro-o-mat-the/4847527/chuong-339.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.