Câu nói này khiến tim Tô Đào như ngừng đập, cô kìm nén sự nghi ngờ và lo lắng to lớn, bước tới, đứng yên trước mặt anh.
Định đưa tay ra, nhưng Thời Tử Tấn đã nhanh tay hơn một bước, ôm chặt cô vào lòng, cằm đặt trên tóc cô.
Tô Đào cảm nhận rõ ràng sự mệt mỏi và tiếng thở dài khe khẽ của anh.
Hai người cứ im lặng ôm nhau như vậy, được bao phủ bởi ánh trăng mờ ảo.
Giang Dữ trong bóng tối cũng thức thời tránh xa, biến mất trong màn đêm.
Không biết bao lâu sau, Thời Tử Tấn chậm rãi lên tiếng:
"Anh đã chọn cho em một người, năng lực không kém Quan Tử Ninh, sau khi anh đi sẽ để cô ấy bảo vệ em 24/24, hai tháng sắp tới, nhớ kỹ, có thể không ra khỏi Đào Dương thì đừng ra, nếu có thể, nên gia cố lại Đào Dương lần hai, đặc biệt chú ý trên trời..."
Tô Đào run lên, trong nháy mắt, như nghĩ đến điều gì đó, mặt mày tái mét hỏi:
"Anh đừng nói với em là Cốt Dực đã trốn thoát nhé?"
Điều có thể khiến Thời Tử Tấn cảnh giác như vậy, hơn nữa còn biết bay, ngoài con quái vật Cốt Dực ra, còn có thể là gì chứ?!
Thời Tử Tấn không nói gì, chỉ ôm cô gật đầu.
Mọi thứ đều không cần nói cũng hiểu.
"Sao có thể chứ? Nó không phải đã được đưa đến Trường Kinh an toàn rồi sao? Ngay cả Trường Kinh cũng không giữ được nó sao?"
Cô muốn thoát khỏi vòng tay của anh, nhưng người đàn ông lại ôm cô rất chặt.
"Trường Kinh nghiên cứu nó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-mo-khoa-he-thong-nha-tro-o-mat-the/4847526/chuong-338.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.