"Cô nói cô không sao, tốt lắm, tôi không dám tin."
"Phải tận mắt chứng kiến mới được."...
Tô Đào bỗng nhiên bị anh ôm chặt, ngửi thấy mùi máu tanh nồng nặc.
"Anh bị thương sao?"
Cô lập tức bừng tỉnh khỏi không khí lãng mạn, theo bản năng cởi cúc áo quân trang của anh, tìm kiếm vị trí vết thương.
Thời Tử Tấn nắm lấy cổ tay cô, vẻ mặt khó hiểu: "... Xem ra cô thực sự không sao."
Tô Đào có chút lo lắng: "Anh bị thương ở đâu, sao mùi máu tanh nồng nặc vậy?"
Nói rồi định đứng dậy kiểm tra chỗ khác trên người anh.
Thời Tử Tấn khôi phục dáng vẻ vững vàng thường ngày, bàn tay lớn che mặt cô đẩy cô nằm xuống giường bệnh: "Đừng dậy nữa, nghỉ ngơi cho khỏe, tôi không bị thương, đó là máu của người khác."
Cuộc gọi đến khi họ vừa kết thúc một trận chiến đẫm máu.
Tô Đào yên tâm, còn muốn hỏi anh trực tiếp quay về như vậy, đội xe bên kia thì sao.
Nhưng chưa kịp hỏi, cửa phòng bệnh mở ra, Bùi Đông đứng ngoài cửa, thấy Thời Tử Tấn thì sắc mặt biến đổi: "Sao ngài lại quay về?"
Thời Tử Tấn không trả lời, chuyển chủ đề nói: "Phó quan Bùi, mau chóng bắt người, giam lại đợi tôi quay về tự mình xử lý."
Bùi Đông cau mày: "Chuyện này ngài yên tâm, đã có manh mối rồi, chỉ là khoảng cách xa như vậy, dị năng của Chu Hải và Chu Dương tiêu hao chắc hẳn rất lớn, trong thời gian ngắn bọn họ không thể khôi phục dị năng, nếu có nguy hiểm gì, làm sao đảm bảo đội xe
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-mo-khoa-he-thong-nha-tro-o-mat-the/4813633/chuong-236.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.