Cuối cùng Tô Đào vẫn bị anh ép mua một thứ giống như áo chống đạn.
Chất liệu rất đặc biệt, vật sắc nhọn bình thường căn bản không thể cắt rách, có độ dẻo dai nhất định, lại hơi giống chất lỏng phi Newton, sau khi bị va chạm mạnh sẽ trở nên cứng hơn.
"Mặc chiếc áo này vào tương đương với việc có dị năng ""da đá"", chỉ cần không gặp phải vụ nổ hoặc đòn chí mạng của zombie tiến hóa, thì cơ bản không sao, hơn nữa gần đây chúng tôi có chương trình khuyến mãi, chiếc cuối cùng chỉ cần một trăm hai mươi nghìn đồng liên bang cộng thêm mười nghìn điểm cống hiến." Tô Đào lập tức định cởϊ áσ ra.
Thời Tử Tấn một tay ấn cô lại, một tay cầm máy liên lạc thanh toán.
Cuối cùng trực tiếp xách cô ra khỏi trung tâm giao dịch vũ khí.
Ngồi trên xe về, Tô Đào cảm thấy toàn thân được gột rửa bởi tiền bạc và sự thối nát.
Cô hỏi Thời Tử Tấn: "Anh còn tiền không?"
Thời Tử Tấn đang lái xe không hề liếc mắt nhìn cô: "Vẫn chưa đến mức cần cô nuôi, đừng lo lắng linh tinh."
Tô Đào sờ "chiếc áo mới" của mình với vẻ mặt rất lo lắng:
"Tốn nhiều điểm cống hiến như vậy, lỡ như lần sau anh lại cụt tay gãy chân, không có điểm cống hiến để chữa trị thì làm sao?"
Thời Tử Tấn cạn lời: "Cô có thể mong tôi được bình an một chút không?"
"Tôi nói lỡ như thì sao, không cứu anh chẳng phải anh sẽ thật sự tàn phế sao?"
Thời Tử Tấn qua loa nói: "Tàn phế thì đến Đào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-mo-khoa-he-thong-nha-tro-o-mat-the/4813535/chuong-138.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.