Khi Cổ TiếuTiếu tỉnh lại thì đã nằm ở trong tẩm cung của Nam Điệp Quốc, nàng thong thả mởhai mắt, vẫn một màu tối đen như trước, tuy rằng không nhớ nổi vì sao té xỉu,nhưng trong lòng không hiểu sao lại man mác đau thương…
“Tiểu manhnhi, nghe thấy bổn vương nói gì không?” Tĩnh Huyền Phong ngồi ở bên giường chờđợi cả một canh giờ, trong mắt tràn đầy lo lắng.
Cổ Tiếu Tiếunâng cái đầu nặng trịch ngồi dậy, “Ta sao lại té xỉu ?”
“Không rõràng lắm, ta kêu ngươi nửa ngày cũng không thấy đáp lại, đợi đến khi lôi ngươira khỏi động thì đã thấy ngươi đang bất tỉnh”
“…” Cổ TiếuTiếu vẻ mặt hắc tuyến, trách không được có cảm giác đau đau ở phía sau lưng,nguyên lai là bị Tĩnh Huyền Phong lôi ra ngoài như lôi cẩu, “Có thể là do chưaăn nên mới bị đói đến hôn mê, lại nói, ngươi cũng nên ngoan ngoãn chờ ta tỉnh lạirồi tự ra ngoài đi…”
Tĩnh HuyềnPhong giờ phút này ngẫm lại quả thật cũng có chút không ổn, hắn xấu hổ sờ sờmũi, “Gọi ngươi không lên tiếng, nên ta mới quá mức nóng vội “
Cổ Tiếu Tiếurất ít khi thấy hắn lo lắng, không khỏi vui sướng khi người gặp họa cười, cònbò lên sờ soạng ngực hắn, vỗ vỗ an ủi nói, “Đừng khẩn trương thân ái, ta sao cóthể không thông tình đạt lý đi trách móc ngươi a? Hắc hắc…”
“Ai khẩntrương?” Tĩnh Huyền Phong cười như có như không mân mím môi.
Cổ Tiếu Tiếucảm thấy có chút lành lạnh, bởi vì mồ hôi trên trán hắn đã dính vào trong lòngbàn tay nàng, trong lời nói đã lộ ra bất an, có mạnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-manh-xuyen-qua/1632424/chuong-78.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.