Cổ Tiếu Tiếutheo dây thừng thuận lợi tiến vào bên trong động, khi vừa mới vào rõ ràng cảmthấy có chút độ ấm, Tĩnh Huyền Phong ở ngoài này, từ từ thả nàng xuống, Cổ TiếuTiếu lòng bàn chân vừa sắp chạm tới mặt đất, lại cảm thấy sự ẩm ướt khắp xungquanh.
“Phòng điềuhòa nha, nhưng là tự nhiên…” Cổ Tiếu Tiếu xoa xoa hai tay, vừa mở miệng âmthanh liền vang vọng quanh quẩn.
“Có đi đứngđược không?” Tĩnh Huyền Phong bất an hô to.
Cổ Tiếu Tiếuvừa bước vừa cọ vách tường, lại ngẩng đầu, “Có thể có thể, đường thực dễ đi, tahiện tại nên đi về phía nào?”
Trong độngtối đen giơ tay cũng không thấy năm ngón, Tĩnh Huyền Phong hơi hơi nhíu mi, địnhchâm lửa chiếu sáng lên. Giờ phút này, Điệp Cánh Phu đang trầm tư bỗng nhiên mởmiệng, “Lão phu lúc trước tiến vào trong động cũng không có ánh sáng, tựa hồ lànhờ ánh sáng của chí tôn lan điệp mới nhìn rõ đường đi”
Tĩnh HuyềnPhong ngẩn ra, “Nói như thế, chí tôn lan điệp là vì dẫn đường cho Điệp vươngđi?”
Một câu nóilộ cả thiên cơ, Điệp Cánh Phu tựa hồ rất khó có thể chấp nhận sự thật này, dùsao hắn cũng đã hận chí tôn lan điệp vài chục năm, thậm chí hận đến cắn răngnghiến lợi… Bình tĩnh nhìn lại, có lẽ chỉ có thể trách tình cảm tự nhiên phai mờ,khi cho rằng chính mình thực tốt thực si tình, nhưng lại không có thể ở cùngngười yêu mãi mãi, đương nhiên sẽ đem yêu hận đan vào đau đớn đổ lỗi trách tộilên chuyện nguyền rủa mơ hồ kia. Nói cách khác, nếu hắn không phải vì chínhmình tìm ra được lí
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-manh-xuyen-qua/1632423/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.