05
Hà Hựu Xuyên vẫn không chịu bỏ cuộc mà muốn ra lệnh cho tôi như lúc trước.
Tôi mặc kệ anh ta, còn anh ta cứ đi theo tôi, còn nói sẽ cho tôi tiền, nhiều hơn cả mẹ anh ta thuê tôi, để tôi tiếp tục đi theo anh ta.
Tôi giật giật khóe miệng, cười lạnh: “Anh đúng là phú nhị đại không có học thức, nghề nghiệp.”
Anh ta cũng cười, rất là ngượng ngùng đầy đắc ý nói: "Không nhịn được à, ca ca đây không thiếu tiền."
Đúng là kẻ ngốc.
Chuyện của tôi nhanh chóng bị các bạn gái cũ của anh ta phát hiện, họ vẽ vào sách giáo khoa của tôi, nhét kim vào giày và bỏ những món đồ chơi đánh lừa vào cặp.
Tôi biết rằng người chỉ đạo đằng sau là Hạ Thượng Đào, nhưng hiện tại tôi lại không có chứng cứ.
Có lẽ đây là sự tiến bộ khi tôi ném con chuột đồ chơi mô phỏng trong cặp sách vào thùng rác, lần đầu tiên nhìn thấy nó, tôi đã hét lên vì sợ hãi và bị cô giáo phạt đứng cả buổi học.
Hà Hựu Xuyên nhặt nó lên và hét to trong lớp, "Ai đã làm điều này hả? Mấy người không có mắt à? Sao lại dám bắt nạt người của tôi?"
Tôi quay đi phớt lờ anh ta, Hà Hựu Xuyên nắm lấy tôi, với vẻ mặt chân thành và ánh mắt trìu mến, nhưng tôi chỉ thấy sự ngu ngốc vẫn rất rõ ràng.
"Diệp Hi Duệ, yên tâm, anh sẽ bảo vệ em."
"Bảo vệ?"
Tôi cười lạnh: "Anh tưởng mình đẹp trai hả,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-mac-benh-chi-co-the-noi-su-that/2737271/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.